Mọi người dần lui hết ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại cậu và Diệp Lâm Anh. Lúc nghe ông cụ Diệp nói câu đó, Thái Vi chỉ trầm ngâm gật đầu, xong sau đó vỗ bẹp lên vai của cậu, khẽ nói
- Đợi hết tuần rồi về nhà chính đi, mẹ có chuyện muốn nói với con. Nếu được…. Thì dẫn theo Diệp Lâm Anh nữa. Sẵn tiện mẹ nói chuyện với cả hai đứa.
Lạc Văn Xuyên khẽ thở phào một hơi, đặt tay còn lại lên má hắn.
- Đau lắm à.
Diệp Lâm Anh ngẩng đầu, tròng mắt tĩnh lặng không một gợn sóng. Hắn định bảo không đau nhưng rồi lại im bặt, gật đầu.
- Ừ… đau lắm.
- Sao giờ… em thổi cho anh nhé
Cậu vừa nói liền chồm người, nắm cằm của Diệp Lâm Anh, thổi phù lên má hắn. Bỗng dưng đột ngột dừng lại, một giọt nước mắt rơi ra từ khoé mắt của Lạc Văn Xuyên. Hắn phát hiện được ngay, vươn tay ôm cả người cậu vào lòng
- Không có đau, anh đùa đấy.
- Đồ ngốc, sao lại không né hả. Không phải võ công của anh cao cường lắm sao?
Hắn cười trầm thấp, xoa loạn mái tóc của Lạc Văn Xuyên.
- Ông ấy trước giờ là vậy đó, rất khó tính. Nếu như hôm nay không cho ông ấy đánh một cái, thì ngày khác anh cũng sẽ bị thôi. Nhưng không trách ông ấy, dù sao cũng là bậc tiền bối. Hừm..
Hắn cuối đầu nhìn người trong lồng ngực, cuối xuống cắn lên vành tai của cậu, khẽ day
- Nhưng mà anh có em là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-va-phan-dien-dot-ngot-theo-doi-toi/3326587/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.