Diệp Lâm Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, nhếch môi.
- Sao vậy, đẹp lắm à?
Lạc Văn Xuyên gật đầu, thành thật đáp.
- Đẹp. Tôi cảm thấy rất xuất sắc, tại sao anh không làm người mẫu, hay diễn viên gì đó. Tôi cảm giác anh sẽ giàu sụ đấy.
Diệp Lâm Anh bật cười.
- Tôi không thích mua vui cho kẻ khác. Không phải đứng trên đỉnh cao thì sẽ thú vị hơn hay sao. Cậu không cần kiêng dè bất cứ ai, ngược lại, người ta sẽ còn cảm thấy kính phục cậu.
Lạc Văn Xuyên gật gù, sau lại ngẫng mặt nhìn hắn, ánh đèn vàng sáng bên ngoài hắt lên một nửa khuôn mặt điển trai của cậu, lan đến sóng mũi, đậu lại ở hàng mi.
- Nhưng trên cao chính là đỉnh không người, chắc anh đã cô đơn lắm.
Lạc Văn Xuyên nói chuyện nhỏ dần, sau lại dựa vào thành ghế mà ngủ mất, để lại một không gian vắng lặng yêu tĩnh bên trong xe. Diệp Lâm Anh chăm chú nhìn cậu. Lạc Văn Xuyên này không phải người mà hắn từng quen biết. Người kia rất ngạo mạn, kiêu kì, anh ta không thiếu phụ nữ, mỗi ngày có thể thay xoành xoạch mấy cô, lời nói cũng không có bất kì nể nang nào, từng đối chọi với hắn gay gắt, trở thành kẻ thù có một không hai của hắn. Nhưng, người ở trước mắt của hắn hiện tại lại hoàn toàn khác biệt. Ôn hoà, thông minh, nhã nhặn, biết ăn nói… chẳng trách Tô Thanh đã có cảm giác với cậu. Ánh mắt của cô ta nhìn Lạc văn Xuyên trong bữa ăn đã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-va-phan-dien-dot-ngot-theo-doi-toi/2758568/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.