Nhận ra không khí không ổn, Đình Thái vội vàng xốc lại tâm lí, bao nhiên năm chinh chiến trên thương trường của ông ta chính là để cho khoảnh khắc này. Lão ta đặt tầm mắt hướng về phía bảo vệ, nghiêng đầu gọi.
- Cho nó vào đây.
Một câu nói không có đầu đuôi, bảo tiêu của Đình gia gật đầu, nói cái gì đó vào bộ đàm đeo trước ngực.
- Thôi thì hôm nay đã làm Phật lòng hai vị sếp lớn, lão già này sẽ đến tội bằng một cách thức khác vậy.
Ông ta vừa nói xong, cánh cửa bên ngoài đột nhiên bật mở lần nữa, người chưa thấy mà âm thanh hằn học từ bên ngoài đã truyền vào. Khoảng 4, 5 giây sau, người ở ngoài cửa mới chậm rãi xuất hiện trước ánh sáng. Hoá ra không phải là một khuôn mặt lạ lẫm gì. Đình Thái ngoắt ngoắt tay gọi ngươi ngoài cửa, giọng lão trầm xuống.
- Đình Lâm, bước lại đây.
Đình Lâm vừa mới lêu lổng ở mấy quán bả bên ngoài đột nhiên lại bị bố gọi về, cậu ta mặc quần áo xộc xệch, hơi thở tràn ngập mùi rượu. Mắt cậu ta đỏ gay, miệng thì lèm bèm chửi thề, trông giống như một kẻ thất học đầu đường xó chợ. Đình Lâm hướng ánh mắt về phía bố mình, cầu nhàu mấy tiếng. Nhưng khi ánh mắt chạm đến thân ảnh Diệp Lâm Anh đang ngồi gần đó, sắc mặt của cậu ta liền trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Dĩ nhiên Đình Lâm chưa bao giờ quên vụ bạo loạn ở khu “Điệp Thước” của Diệp Lâm Anh hôm trước, hắn đã tặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-va-phan-dien-dot-ngot-theo-doi-toi/2681767/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.