Một buổi sáng nữa lại đến, ánh nắng ấm áp soi rọi vào căn phòng vốn tối tăm mù mịt, rèm cửa kéo sát rạt che đi những tia nắng đầu tiên của bình minh. Chuông báo thức điện thoại của Diệp Lâm Anh reo lên, Lạc Văn Xuyên trở người, khó chịu kêu lên, cậu khẽ lên tiếng.
- Ồn quá
Lạc Văn Xuyên mở hé mắt, chớp chớp lấy lại tiêu cự, một đêm nằm yên không động đậy khiến xương cốt tê rần, khi di chuyển thôi mơ hồ cũng nghe tiếng răng rắc nhỏ. Cậu ngồi dậy ưỡn mình, cố gắng để cho não hoạt động trở lại, cho đến khi xoay qua nhìn thấy gương mặt của Diệp Lâm Anh đang ở khoảng cách gần đến ngượng ngùng, cậu giật mình la lên, trực tiếp rớt cái bịch xuống đất, chửi thề một tiếng
- Đệt mịa.
Lạc Văn Xuyên ngồi vo đầu dưới đất liền chậm rãi đứng dậy, rón rén rời khỏi cái giường. Nhưng vừa đi được mấy bước liền có một cánh tay hữu lực nắm lấy cổ tay của Lạc Văn Xuyên kéo cậu trở lại, cậu không phòng bị liền ngã ngồi trên giường. Diệp Lâm Anh đã mở mắt tự bao giờ, trong đôi mắt không chút gợn sóng chiếu thẳng vào gương mặt của cậu, hắn khẽ hỏi
- Đi đâu.
Thì ra Diệp Lâm Anh vốn ngủ không sâu, vừa nãy khi chuông báo thức reo lên hắn đã sớm tỉnh chỉ là giả vờ ngủ tiếp thôi. Cổ tay của Lạc Văn Xuyên cơ hồ nhỏ, một bàn tay của hắn liền nắm hết, một hình ảnh mang tính chiếm hữu. Ngay cả lúc cậu giằng ra, Diệp Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-va-phan-dien-dot-ngot-theo-doi-toi/2681761/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.