- Lạc tổng, đã đến nơi rồi ạ
Lạc Văn Xuyên khẽ mở mắt, cậu nhìn gương mặt của Cẩm Lễ qua gương chiếu hậu, mỉm cười
- Đã bảo em cứ gọi tên anh đi mà.
Cẩm Lễ gật gật đầu :” Xin lỗi, em quên mất”.
Lạc Văn Xuyên chỉnh lại cà vạt, ngoắt tay với cậu
- Đi vào nhà một chút, anh muốn nói với em vài chuyện.
Cẩm Lễ trầm ngâm nhìn bóng lưng của Lạc Văn Xuyên, cậu mở cửa xe, đứng tại chỗ gọi lớn.
- Anh, anh cứ đứng ở đây nói đi.
Lạc Văn Xuyên dừng lại bước chân, ngoảnh đầu lại nhìn cậu. Lạc Văn Xuyên đứng ngược hướng gió, nhìn gương mặt đẹp trai sáng lạn của Cẩm Lễ dưới ánh đèn vàng.
- Từ ngày mai em sẽ là thư kí dưới trướng của Đình Văn Ngạn, chính là người hồi chiều em đã nhìn thấy. Hết tuần này anh sẽ ứng các hạn lương còn thiếu cho em, sau này cũng không cần đến đây để nấu ăn nữa. Em cứ đi học việc với cậu nhóc ấy đi.
Cẩm Lễ giấu nắm tay của mình sau lưng, cậu nhìn Lạc Văn Xuyên
- Nếu như em không muốn…
Lạc Văn Xuyên khẽ mỉm cười bước tới, đứng trước mặt Cẩm lễ, cậu đưa tay lên vỗ vào vai của người trước mặt, hơi nghiêng đầu
- Anh đã nói gì em còn nhớ không. Trong thời hạn một năm nếu như em cảm thấy quá sức thì có thể nghỉ việc và không phải đền bù thiệt hại. Nhưng còn cậu nhóc em nhìn thấy hồi chiều, cậu ta đã đích thân chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-va-phan-dien-dot-ngot-theo-doi-toi/2681753/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.