Đình Văn Ngạn đang định đi kiếm Cẩm Lễ, lúc mới vừa về nhà đã không thấy người đâu. Ai dè người ở đâu chạy ra lao vào lòng của Y khiến Đình Văn Ngạn có chút đứng không vững. Y nhìn xuống cái đầu bông xù đang vùi trong lồng ngực mình, đột nhiên cảm thấy rất dễ chịu.
- Sao thế, anh nhớ tôi đến vậy à?
Cẩm Lễ nghe thấy giọng nói ám ảnh liền lập tức đẩy vai Đình Văn Ngạn, nhưng sức lực của cậu thì có là gì với sức trâu của Y cơ chứ, Đình Văn Ngạn chỉ cần dùng một tay ôm lấy eo cậu, lại một lần nữa kéo gần khoảng cách giữa hai người. Đình Văn Ngạn cuối người xuống một chút ngửi ngửi, khẽ mỉm cười
- Anh xài dầu gội gì thế, thơm quá.
Bàn tay thon dài của Đình Văn Ngạn lòn vào mái tóc đen dày của Cẩm Lễ, hơi xoa xoa mấy cái, thoả mãn cười. Cẩm lễ như bị điện giật lùi lại, trong vành mắt cũng ửng đỏ một mảng, giống như một con mèo đang hoảng sợ vậy. Nhịp tim của cậu hiện tại đang đạp cực nhanh, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là phải rời khỏi đây, nơi này quá đáng sợ. Không chỉ có những kẻ nguy hiểm, mà chính Đình Văn Ngạn cũng là một ẩn số, cậu chẳng biết về Y cả, lai lịch, thân thế, tất cả bằng không. Nếu phải sống trong cái sự lo Âu thấp thỏm này thì thôi thà chết quách đi cho rồi.
Cẩm Lễ nghĩ thế nhưng dù sao hiện tại cũng chưa thể rời đi ngay được, có gì thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-va-phan-dien-dot-ngot-theo-doi-toi/2681737/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.