Trong khoảng xe chật hẹp, tiếng hít thở vang lên đều đặn. Người thanh niên tựa người vào thành ghế khẽ thở dốc, nắm lấy cánh tay của Đình Văn Ngạn.
- Cửa…. Sẽ có người nhìn.
Đình Văn Ngạn khẽ cười, hắn vươn người về phía trước làm một loạt thao tác, cửa kính lập tức trở nên mờ đục. Người bên ngoài căn bản không thể biết được bên trong đang sảy ra loại tình cảnh xấu hổ gì. Chiếc xe đậu trong bãi xe riêng VIP của bệnh viện, ngoài chiếc xe của Đình Văn Ngạn thì xung quanh hoang vắng, xa xa lắm mới miễn cưỡng có được hai ba chiếc.
- Được chưa.
Y hỏi, cánh tay luồn vào eo của người kia. Y trầm giọng, thổi hơi vào vành tai của Cẩm Lễ. Sức lực của Y rất lớn, giống như chỉ nhẹ nhàng nắm liền làm cả người của cậu phát đau. Y mạnh mẽ nâng lên chân của người kia, chính mình chèn vào giữa. Không gian có hạn, nên Cẩm Lễ cũng không có chỗ để trốn thoát. Đình Văn Ngạn hiện giờ ở sát gần đến cực hạn, chỉ cần vươn người tới một chút liền lập tức lao thẳng vào lòng của y. Khác với thân trên trần trụi của Cẩm Lễ, người bên trên vẫn còn ăn mặc chỉnh tề chán, quần dài áo thun, bên ngoài là áo bành tô màu nâu sẫm. Quần áo của y cọ sát vào da thịt của Cẩm Lễ, mang theo cái lạnh thấu xương. Y dùng ngón tay thon dài vuốt tóc của cậu lên cao, để lộ cái trán nhẵn bóng.
- Nằm thoải mái không, ngày mai tôi sẽ đổi thành Mez
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-va-phan-dien-dot-ngot-theo-doi-toi/2681712/chuong-71.html