Chương trước
Chương sau
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, hai nhân vật chính của chúng ta lúc này đang đắm chìm trong khoảng khắc lãng mạn vốn không hề phát hiện những kẻ xung quanh đang dùng loại ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm bọn họ =))

Rốt cuộc không thể nhìn thêm được nữa, Mộ Phàm quyết định phá tan bầu không khí hoa hường tim bay phấp phới này bằng một tiếng hắng giọng chói tai.

Ngay khi tiếng động vang lên, hai kẻ vốn đang phát cẩu lương rốt cuộc tách ra. Người xung quanh như được cứu rỗi, thầm trao cho anh ánh nhìn cảm kích không thôi.

Mà Ngụy Quân sau khi tách ra liền vờ như chưa có chuyện gì, lạnh nhạt nói: "... được rồi, cậu trở về đi."

Thẩm Dao vốn không hề quan tâm đến sự khác thường của những người khác, kể cả Ngụy Quân hắn cũng không có thời gian để ý. Chỉ một lòng muốn giữ y lại, cố tìm cách để níu kéo: "Tôi không về, trừ khi anh không đi. Anh đừng đi có được không?"

Dứt lời, toàn bộ lần nữa bị shock mà Ngụy Quân đang giả vờ bình tĩnh cũng không thể mắt điếc tai ngơ trước câu nói vừa rồi của Thẩm Dao.

Cho nên y hiện tại không biết phải trả lời thế nào, có nên đồng ý hay không?!

Nếu đồng ý, Thẩm Dao theo y sẽ gặp nguy hiểm nhưng nếu không đồng ý, tên ngốc đó chắc chắn không chịu để yên. Còn nữa... hắn có thể sẽ đau lòng!

Nghĩ đến việc Thẩm Dao vì mình mà đau lòng, Ngụy Quân thật không nỡ thốt nên lời từ chối nhưng so với sự an toàn của hắn. Y đành cắn răng, giả vờ lạnh lùng đáp: "Không được."

"Tại sao lại không được?" Thẩm Dao vừa nói vừa gấp đến độ thiếu điều muốn nhảy cẩn lên.

"Không được chính là không được!"

"Anh!... tốt thôi. Nếu anh đã muốn đi, vậy mang tôi theo cùng đi!"

Hắn nói mà không kịp suy nghĩ, trong đầu lúc này chỉ mong muốn Ngụy Quân được an toàn.

Lần nữa bị Thẩm Dao làm cho rung động, Ngụy Quân thật lòng muốn bỏ hết tất cả cứ như vậy mang theo hắn nhưng khi nghĩ đến những nguy hiểm đang chờ y phía trước, làm sao cũng không thể đưa tên ngốc này theo!

Nôn nóng nhìn Ngụy Quân vẫn luôn im lặng, Thẩm Dao không rõ y có định cho mình theo hay không nhưng nếu Ngụy Quân vẫn kiên quyết muốn đi thì hắn cũng không ngoan ngoãn ở lại.

Hai người lần nữa mặt đối mặt, Thẩm Dao dùng ánh mắt gần như cầu khẩn nhìn chằm chằm vào y khiến Ngụy Quân càng khó lòng mà từ chối. Qua một lúc, y rốt cuộc lên tiếng: "Được. Cậu trước trở về chuẩn bị, tôi ở đây đợi cậu."

Dứt lời, ánh mắt mọi người lúc này không hẹn đều tập trung lên người y. Tất cả không rõ vì sao Ngụy Quân không để bọn họ đi cùng mà lại đồng ý mang Thẩm Dao theo.

Rõ ràng thừa biết phía trước vô cùng nguy hiểm nhưng vẫn muốn mang người theo thì thật khó hiểu.

Chẳng phải khi yêu con người ta hay bảo vệ nhau tránh khỏi mọi nguy hiểm sao? Ngụy Quân sao lại muốn mang Thẩm Dao theo?? Phải chăng tình yêu khiến con người ta trở nên ngu mụi???



Nhưng mặc kệ bọn họ có đoán già đoán non ra sao đi nữa thì Thẩm Dao vẫn là người duy nhất kinh hỉ khi nhận được sự đồng ý từ Ngụy Quân.

Tuy lúc đầu có chút nghi ngờ vì không nghĩ Ngụy Quân lại dễ dàng đồng ý, thậm chí Thẩm Dao còn cho rằng mình phải mặt dày thêm chút nữa, ăn vật nằm vạ thì mới mong được y cho theo nhưng chẳng ngờ mọi chuyện lại dễ dàng đến vậy.

Mặc dù trực giác luôn cảm thấy không đúng nhưng vì thời gian gấp rút nên Thẩm Dao cũng không tiện nghĩ nhiều, chỉ vui vẻ nói: "Được, quân tử nhất ngôn. Anh không được nuốt lời đâu đấy!"

Nói xong liền lập tức xoay người định trở lại xe lấy chút đồ nhưng ngay khoảng khắc hắn quay đầu, phía sau đột nhiên có vật gì đó bay tới đánh mạnh vào gáy khiến Thẩm Dao ngay sau đó mất đi ý thức. Cả người vì không còn lực chống đỡ mà ngã sang một bên, cũng may người phía sau kịp thời đón lấy không để hắn phải nằm dài đo đường.

Ôm Thẩm Dao trong tay, Ngụy Quân ôn nhu nhìn hắn khẽ nói: "Rất tiếc, tôi không phải quân tử."

Nói rồi bèn ra lệnh cho hai huynh đệ Lão Tam đưa người trở về, nhốt vào trong xe khóa trái cửa lại nhất định không được để Thẩm Dao rời đi. Trước khi đi còn nhấn mạnh một câu:

"Nếu cậu ta có mệnh hệ gì, các cậu tự biết phải làm gì rồi đó!"

Ngụy Quân nói xong liền lập tức rời đi, những người còn lại cũng nối gót trở về. Hai huynh đệ Lão Tam sau khi làm tròn bổn phận đưa Thẩm Dao trở lại xe cũng nhanh chóng quay về tập trung nhân lực phòng bị.

Mộ Phàm cùng Lục Vân Nghi chia nhau ra, người dẫn theo một số dị năng giả đi tuần tra xung quanh. Kẻ còn lại thì trấn an những cô nhi mệnh phụ vừa mới mất đi người thân, tinh thần còn đang trong tình trạng hoảng loạn.

Ai nấy đều đang tự giác làm tốt nhiệm vụ của mình mà tên ngốc luôn khiến người khác phải lo lắng, Thẩm Dao cũng đang an ổn nằm trên giường say giấc.

Nếu như hắn còn tỉnh táo, chắc chắn sẽ ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng hahaha. Sau đó sẽ bắt đầu ảo tưởng rằng bản thân mới là nhân vật chính, sinh ra đã có số hưởng.

Bất quá, đời không như là mơ!

Thẩm Dao hiện tại mặc dù đang ngon giấc nhưng cục u sau gáy lại ngày một to lên như đang nhắc nhở hắn rằng, vai trò pháo hôi xui xẻo của hắn không phải hữu danh vô thực.

Trở lại phía Ngụy Quân sau khi rời khỏi liền dựa theo những gì Lão Tam kể, một đường thẳng đến chỗ tang thi. Khi cách chúng không còn quá xa, y dừng lại bắt đầu quan sát tình hình.

Trước mắt Ngụy Quân lúc này có khoảng hơn 20 tang thi cấp thấp đang chen lấn nhau quây quanh thứ gì đó mà theo như y đoán thì đó có lẽ chính là cô gái mà Lão Tam nhắc đến.

Bất quá, Ngụy Quân lại lấy làm kinh ngạc trước sự bình tĩnh của cô ta khi bị cả đám tang thi quây quanh. Thế nhưng lại không hề phát ra bất kỳ âm thanh kêu cứu nào. Chẳng phải rất kỳ lạ sao?

Vừa nghĩ y vừa chậm rãi tiến về phía trước, cẩn thận suy tính từng đường đi nước bước vì muốn hành động một lần thật dứt khoát để tránh làm mất thời gian cũng như có thể sớm trở về bên cạnh Thẩm Dao.

Thế nhưng đi chưa được bao xa, đám tang thi phía trước vốn không hề biết đến sự xuất hiện của Ngụy Quân thì nay lại đột ngột quay phắt 180 độ nhìn chằm chằm về phía y khiến Ngụy Quân dù bình tĩnh cấp mấy cũng không khỏi giật mình, đứng hình mất 5 giây.

Đợi khi ý thức kịp quay về hiện tại, đám tang thi lúc này đã đua nhau kéo về hướng y đang nấp.



Tức thì, hình ảnh một đám xác chết di chuyển với thân thể chẳng còn nguyên vẹn cứ thế đập vào mắt. Da thịt trên người bốc mùi hôi thối, giữa cái nóng oi bức của mạt thế càng làm cho người khác phải buồn nôn!

Trông thấy tình hình đã không còn nằm trong tầm kiểm soát, Ngụy Quân cũng không cần thiết phải tiếp tục ẩn nấp.

Y dứt khoát thoát người xuất hiện trước mặt bọn chúng, gương mặt tuấn lãng bình tĩnh đến dị thường. Cả người lúc này tràn ngập khí thế bất khả xâm phạm, mặc cho khung cảnh xung quanh có đậm mùi tử khí đến đâu. Tiếng gào rú từ miệng của những con tang thi có kinh tởm đến mức nào cũng không hề ảnh hưởng đến trạng thái của Ngụy Quân lúc này.

Tuy nhiên, y sau đó lại phát hiện phía sau đám tang thi còn có một người đang chậm rãi tiến về nơi này. Khoảng cách không xa đủ để nhận ra đó là người hay thi, là nam hay nữ. Cũng như đủ để y nhìn ra cấp bậc của kẻ đến!

Đó là một nữ nhân với thân hình mảnh khảnh, thoạt trông có vẻ rất yếu đuối đang cúi gằm mặt đi về hướng này. Trên người cô ta ngoài bộ quần áo rách rưới bám đầy bụi bẩn ra, dường như chẳng còn vết thương nào khác.

Nhưng như thế cũng chẳng thể đánh lừa được Ngụy Quân, nữ nhân đó y chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra cô ta vốn không phải là người bình thường mà chính là tang thi.

Lại còn là tang thi cấp bậc rất cao, cấp 3 đỉnh cấp!

Nói đến cấp bậc cao lại càng khiến Ngụy Quân thêm tò mò không biết kẻ đến sở hữu dị năng thuộc hệ nào, phải hay không cũng là song dị năng như y?!

Thật muốn tiến lên tìm hiểu nhưng trước mắt cần phải xử lí đám tay chân phiền phức này trước, tránh để vướng bận về sau.

Nghĩ rồi vừa định dùng "Lôi Kích Nhẫn" nướng một phát hết cả đám thì ngay lúc này, cách nơi y đang đứng vài mét. Dưới đất đột nhiên xuất hiện một lượng đất cát lớn đang dần trồi lên, hình thành một bờ tường vừa cao vừa rộng đủ để che chắn cho đám tang thi tránh khỏi công kích của Ngụy Quân.

Vật cản xuất hiện khiến tầm nhìn bị che khuất làm Ngụy Quân phải tạm thời dừng lại hành động, tiếp tục quan sát.

Chợt dưới chân lúc này xảy ra biến động, một luồng sức mạnh tựa như núi lửa phun trào không hề báo trước cứ thế đánh văng Ngụy Quân đang trong trạng thái không hề phòng bị ra xa vài mét.

Cùng lúc đó, xung quanh bắt đầu nổi lên từng đợt gió lớn mang theo không ít cát bụi tiến về nơi này.

Mà Ngụy Quân sau khi bị đánh văng liền lập tức đứng lên, thân hình vững chãi cứ thế hiên ngang đứng giữa đất trời không cần đến bất kỳ thứ gì che chắn. Đôi mắt y nhắm chặt, phần da thịt để lộ ra ngoài đều bị gió tát mạnh gây nên không ít vết xước.

Giờ phút này, Ngụy Quân rốt cuộc biết được tang thi trước mặt sở hữu dị năng thuộc hệ nguyên tố: Thổ & Sa (Đất và cát).

Tuy nhiên, theo như hiểu biết của y thì sức mạnh của nó chắc chắn không chỉ dừng lại ở mức bình thường mà rất có thể còn vượt xa so với những gì y tưởng tượng.

Nếu thực là như vậy thì xem ra chuyến đi này lành ít dữ nhiều, muốn lành lặn trở về là điều không thể!

_______________________________________

*Đậu: huhu con Đậu ăn hại quay lại rồi đây, thành thật xin lỗi tất cả đồng râm vì sự lười biếng bao ngày qua của ta T^T
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.