Sau bốn mục thi cầm kì thi họa, Y Dạ không có nghĩa vụ phải ở lại nơi sàn đấu kia nữa. Đúng như lời La Nguyên Nguyên nói, có thể tự do đi dạo trong kinh thành ban đêm. 
Ngoài Y Dạ thì có Liễu Vi Mân,Liễu Anh Chi, Liễu Anh Dạ, Liễu Yên Như, đã xuất tự trốn đi trước rồi. 
"Tại sao tỷ không đi? Muội tưởng tỷ rất thích kinh thành vào buổi tối chứ?" Y Dạ nhìn La Nguyên Nguyên và Liễu Y Tịnh thắc mắc. 
"Muội không biết đâu, chúng ta cũng muốn đi lắm chứ nhưng..." La Nguyên Nguyên mặt mày ủ rũ. 
"Bọn người ngoài kia luôn muốn xem đấu, ngoài các công chúa đấu với nhau thì cũng có rất nhiều người muốn lên thách đấu nữa" 
"Muội còn nhỏ, không bị xem là đối tượng tranh tài thì hay rồi, muốn đi đâu cũng được." Liễu Y Tịnh nhéo má Y Dạ. 
"Vậy tai sao tứ tỷ, ngũ tỷ và lục tỷ được đi?" 
"Vi Mân là loại phục hồi, khả năng sát thương thấp, cũng không phải dạng thiên phú siêu phục hồi như Minh Châu, đơn giản chỉ là phục hồi thôi. Khả năng đánh đấm của muội ấy rất kém, cũng từng bị gọi lên nhưng nhanh thua nên hai ba năm gần đây đều không bị thách đấu nữa" La Nguyên Nguyên mỉm cười. 
"Thế ngũ tỷ và lục tỷ..." 
"Hai muội ấy không nổi tiếng với người ngoài lắm với lại... Cái bản tính tùy hứng chắc không ai tới nơi này mà không biết. Việc hai con quỷ sứ ấy trốn đi cũng không ai thèm bận tâm đâu nên..." Liễu Y Tịnh cười trừ. 
*Haha, vậy là suy cho cùng cá biệt vẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-thuoc-ve-nu-phu/1373246/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.