Chương trước
Chương sau
Liễu Y Dạ không dễ gì mới tránh được đòn đó, tuy vậy một bên cánh tay vẫn bị đánh qua khiến máu chảy lỏng tỏng như vừa bị ngàn lát dao chém qua.
"Thế nào tiểu muội muội? Thích khí của rồng chứ?" La Bác Triệt đắc ý.
Y Dạ vậy mà không quan tâm, hai mắt ánh lên tia tức giận. Hai bàn tay Y Dạ sáng lên, miệng cô lẩm bẩm đọc gì đó, các kí tự khó hiểu cứ theo đó mà tràn ra từ miệng. Y Dạ chắp tay rồi kéo dài chúng ra thành một vòng tròn trông như pháp trận.
La Bác Triệt như nhận thức được nguy hiểm, nhanh chóng lao tới tiếp tục dùng các đòn trong bộ khí rồng tấn công Y Dạ. 'Khí rồng-Long trảo, Long hống,..." La Bác Triệt cả thân đều sáng rực màu vàng kim, tung toàn bộ các đòn của mình vào Y Dạ.
"Ca ca... không có tác dụng đâu" Y Dạ cười nhẹ. Từ phía cô, một loạt bóng ma chui ra đỡ tất cả các đòn cho Y Dạ.
"Ca ca... Tới lượt muội" giọng Y Dạ nghe như tiếng của ma quỷ, đôi mắt cô rực lên màu đỏ của máu.
"Cổ tự ma trận-Hắc long quấy loạn" từ trong vòng tròn dưới chân Y Dạ, một loạt dòng khí đen ngòm xông lên. Đám khí đó dần quy thành hình một con hắc long mình đầy những cổ tự màu đỏ như cấm chế. Không khí xung quanh như ngưng đọng, vạn vật tựa như nín thở khi đôi mắt màu đỏ của con rồng kia mở ra.
La Bác Triệt miệng cười một cách kì quái, thầm nghĩ tiểu muội muội của mình... quả thực khủng bố mà!
"Ca ca, đây mới là khí tức đích thực của một con rồng này!" Y Dạ cười đầy nham hiểm. Như ảnh hưởng từ tầm nhìn của con rồng kia, Y Dạ dần chuyển sang tình trạng say khí, dần coi La Bác Triệt là đối tượng cần tiêu diệt.
Những người dưới võ đài thừa biết tình trạng của Y Dạ, ngoài lạnh gáy một tí thì còn thở hắt một hơi.
"Hắc long-bỏ tầng cấm chế thứ nhất! Tấn công đi!" Y Dạ xua tay, một lớp kí tự trên mình con rồng biến mất.
Nó hoàn toàn nghe lời, ánh mắt màu máu kia sáng lên một cái rồi nó hùng hổ lao vào La Bác Triệt.
Tiểu tử kia cũng không phải dạng vừa gì, con rồng kia lao tới thì liền toàn lực hộ thân, tạm thời tránh đòn tấn công rồi quay qua giáng thẳng vào đầu con hắc long một gậy lớn.
"Ca ca, lôi vũ khí ra rồi à?" Y Dạ cười.
"Hừm... muội càng ngày cáng khó đối phó rồi" La Bác Triệt cười, cây gậy màu đỏ ánh lên ánh hoàng kim. Nó có thể tùy ý thu ngắn lại, La Bác Triệt từ đầu luôn giữ bên người.
"Muội muội, con rồng này của muội nên được bỏ thêm một tầng cấm gì gì đó nữa đấy!!" La Bác Triệt nói với giọng trầm, khí phách tỏa ra thực có thể gọi là mạnh mẽ. La Bác Triệt dồn sức lao lên, giáng lên người con hắc long vài gậy nữa, gậy nào gậy nấy đều rất mạnh, là con người thì chắc đã tàn phế như chơi.
"...Ca, thực sự nghĩ là con rồng này đang được mở một tầng cấm chế sao?" Y Dạ chỉ tay vào phần kí tự màu đỏ trên mình rồng, chúng đang chậm chạm tan đi, con rồng này vẫn chưa mở được tầng thứ nhất.
La Bác Triệt nhận biết được điểu đó, liền ra sức đánh cho con rồng tới vặn vẹo, nhưng ngoài cơ thể có chút biến dạng, con rồng nhìn như chẳng xi nhê gì.
La Bác Triệt vẫn dùng rất nhiều chiêu thức đánh vào con rồng, còn tống một loạt bạo cầu cỡ đại vào người nó, tới mức sàn đấu mù mịt bởi khói.
Khi làn khói từ các vụ nổ tan đi, con rồng cũng không phản ứng gì nữa, từ từ tan ra thành khí rồi biến mất.
La Bác Triệt thở dốc, cười "Muội muội, mất rồng rồi nhé!"
Y Dạ không mấy ngạc nhiên, cười nhẹ nhàng "Ca ca, mệt chưa?"
La Bác Triệt giờ mới nhận ra Y Dạ hoàn toàn không có vết thương hay dấu hiệu của đuối sức. Khi con hắc long kia đang lĩnh đòn thay cô thì cô đã thong thả dùng văn tự chữa lành đâm ra giờ một giọt mồ hôi cũng không đổ.
"A... haha! Đây là kiểu thua lúc nãy của Minh Châu nhỉ? Mấy cái văn tự đó đúng là tiện cho muội quá rồi!" La Bác Triệt vừa thở hắt ra vừa cười, sự mệt mỏi thấm đầy cơ bắp cậu. Mấy đòn dùng để đánh con hắc long kia thực sự ngốn rất nhiều linh lực.
"Ca ca à... lúc đầu đúng là muốn dùng con rồng kia để đấu với huynh nhưng nó có hạn sử dụng nên đành dành nó cho trận sau vậy! Còn huynh, mau nhận thua nào"
"Văn tự sức mạnh-gai trói buộc" từ dưới đất, một đống gai như từ hư vô ngoi lên,quấn chặt La Bác Triệt. Cậu tránh tới đâu nó theo tới đó, cắt đi thì nó vẫn tiếp tục mọc lên. Không lâu sau La Bác Triệt đã bị cuốn chặt bởi dây gai. Những cái gai đâm vào máu thịt dần hút đi toàn bộ linh lực còn sót lại.
Cuối cùng, La bác Triệt hoàn toàn không cử động nổi nữa, khi dây gai thả ra thì cậu nằm rạp trên đất vì thiếu linh khí để duy trì hoạt động của cơ.
"Ca ca à, đây chính là phần khuyết điểm của người dùng chuyên linh lực đấy! Thiếu linh lực một cái liền tàn phế! Khí chẳng thể bù vào phần hoạt động do linh khí chạy qua được!" Y dạ cười.
La Bác Triệt hoàn toán thua rồi, trên sàn đấu mà hết linh khí lại còn nằm rạp trên sàn thì có ngu mới không biết kẻ thua.
"Hừ! Khí sư bình thường thì ai nói làm gì, đây là muội muội có phần khí cao gấp mấy lần thì..." La Bác Triệt cười khẩy.
"Được rồi! Trận đấu kết thúc, tứ hoàng tử thua, thập tam công chúa là người thắng!" Lâm lão tướng quân vuốt râu đứng dậy. Ra hiệu cho người đem La Bác Triệt đi chưa trị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.