Thừa Thanh nghe được câu đùa giỡn này cũng không hề tức giận, cũng không phải là nói hắn mềm yếu, cơ bản hắn đọc được tình tiết cẩu huyết này trong truyện quá nhiều rồi, ngay cả nhổ nước bọt hắn còn chẳng muốn nhổ nữa là mất hơi sức đi tức giận. Bây giờ hắn còn đang bận nghĩ xem rốt cuộc nhiệm vụ bảo vệ nam chủ này là như thế nào đây.
Có điều đương sự không thèm để ý không đại biểu cho người khác cũng không thèm để ý. Cái vị nào đó đứng trước Thừa Thanh hiển nhiên không được rộng lượng như vậy, hắn híp mắt lại nhìn cục thịt trước mặt, khoé miệng gợi lên một nụ cười nguy hiểm.
Còn chưa để những người xung quanh định thần, Lăng Dạ đã biến mất tại chỗ, chớp mắt sau đã xuất hiện tại bên cạnh Vương Tài bị vô số gia đinh bảo vệ, vẻ mặt mỉm cười kề thanh chuỷ thủ lên cổ của Vương Tài.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Có biết bản công tử là ai không? Mau thả bản công tử ra!" Bị lưỡi dao rạch ra một vệt máu trên cổ, đau xót làm cho sắc mặt của Vương Tài trắng bệch, giãy giụa hét to.
"Ta muốn làm gì?" Lăng Dạ không hề để ý chuyển động thanh chuỷ thủ trên tay, khiến cổ của Vương Tài lại có thêm một vết dao nữa, bị đau Vương Tài theo bản năng muốn hét lên, nhưng bị ánh mắt thị huyết của Lăng Dạ trấn trụ, lăng là không dám phát ra một tiếng động, rất sợ ác ma này sẽ cắt một đường vào cổ họng hắn. Lăng Dạ rất hài lòng vì sự ngoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-thiet-lap-nhan-vat-cua-ngai-bang-roi/50342/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.