Chương trước
Chương sau
Tác giả: Cuối cùng cũng viết tới đoạn hay rồi~ Hí hí, theo kịch tình kinh điển thì nam chính sẽ tìm được cửa vào một bí cảnh khác sau đó thuận tiện đạt được một bàn tay vàng, trọng điểm còn có thể ở cùng sư tôn ôn nhu một mình một chỗ nha~ Cô nam quả nam... Hắc hắc, chỉ có thể cầu nguyện tiểu Thanh không khiến mình bị ăn sạch mới tốt nha~

Chẳng mấy chốc Hoằng Quang mở cửa, các tu sĩ kết thành tổ đội lần lượt đi vào.

Chử Hoàng thấy sư đồ Thừa Thanh và Lăng Dạ đơn độc lịch lãm liền tốt bụng ngỏ ý mời họ vào tổ đội của mình. 

Tổ đội với người khác hay không đối Thừa Thanh cũng không có vấn đề gì, nhưng thật ra đám đệ tử của La Sơn phái tu dưỡng rất tốt, có lẽ là vì họ là kiếm tu, tính cách đa phần là chính trực ngay thẳng, nên đối với việc Chử Hoàng mang theo hai cái trói buộc (trong mắt người khác) cũng không có ý kiến gì. Thậm chí Lăng Dạ còn bằng vào khí(tư) chất(sắc) của mình mà khiến cho một đám đệ tử vây quanh hắn trò chuyện  làm quen.

Thừa Thanh thấy tiểu đồ đệ nhà mình cùng đám đệ tử của La Sơn phái thân thiết như thế, trong lòng lập tức vui vẻ. Bình thường luôn thấy đứa trẻ này vây xung quanh mình lượn vòng, rất ít thấy hắn kết(thu) giao(nạp) bằng(tiểu) hữu(đệ) còn làm cho Thừa Thanh rất là lo lắng đâu, hiện tại hắn cũng yên tâm hơn nhiều. Đúng là nhân vật chính có khác, bất kể có cố ý hay không đều sẽ có tiểu đệ tự động đưa lên cửa cầu thu lưu. 

Vì thế mà Thừa Thanh cũng không phản đối, liền đồng ý gia nhập.

Sau khi bước vào Hoằng Quang, bên trong bí cảnh cũng không khác bên ngoài nhiều lắm, chỉ là nồng độ linh khí thoáng dày hơn một chút, cũng có một vài loài linh thảo mọc lên ở ven đường, nhưng nếu so với mấy bí cảnh lớn thì quả thực Hoằng Quang đúng chỉ là một bí cảnh nho nhỏ.

"Nghe cho rõ đây, tuy Hoằng Quang không quá nguy hiểm, nhưng nếu các ngươi nghĩ một kỳ Luyện Khí cỏn con như các ngươi có thể ở trong này tùy ý đi lại, nếu bỏ mạng thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở, biết chưa?!"

"Rõ!"

Chử Hoàng thấy đám đệ tử ngoan ngoãn như thế, hài lòng gật đầu, sau đó hướng Thừa Thanh cười cười, "Thanh Phong đạo hữu, chúng ta định đi vào vòng trung tầng của Hoằng Quang, không biết hai người có muốn cùng đi không?"

(Khụ, Thanh Phong là đạo hiệu của Thừa Thanh đó.)

"Ân, vậy thì làm phiền Chử trưởng lão rồi." Thừa Thanh cũng mỉm cười gật đầu đáp lễ, xứng với khuôn mặt tuyệt mỹ kia khiến cho mấy người xung quanh không khỏi nhìn ngây người.

Lăng Dạ đứng ở bên cạnh, ánh mắt màu tím hơi hơi tối lại, cúi đầu không biết nghĩ gì.

Vậy là một đoàn người chậm rãi đi bộ vào sâu bên trong bí cảnh Hoằng Quang, vừa là vì mục đích rèn luyện đồng thời cũng là vì thu thập linh thảo. Trên đường bọn họ cũng gặp rất nhiều linh thảo thông thường cùng một số linh thú, có điều tối đa cũng chỉ là linh thú ở kỳ Trúc cơ cho nên Thừa Thanh và Lăng Dạ cũng không có cơ hội ra tay.

Khi buổi tối dựng trại nghỉ ngơi, vừa hay Tu sơn phái cũng dựng trại ở gần đó, Thừa Thanh để ý thấy Lưu Vũ như có như không nhìn về phía bên này, ánh mắt bất thiện. Trong lòng hắn không khỏi đề cao cảnh giác. Mặc dù nói tu vi của hắn cao hơn Lưu Vũ, thế nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn nan phòng, mọi việc vẫn phải cẩn thận là trên hết. Nếu Lăng Dạ xảy ra chuyện gì, e rằng thế giới này cũng sẽ sụp đổ mất.

"Thanh Phong đạo hữu, thứ cho ta có điều thất lễ, nhưng nhìn đạo hữu không giống như là một tán tu bình thường, tại sao lại phải dẫn ái đồ của ngài tới bí cảnh nho nhỏ này?"

Khi mọi người đã dần tán đi hết, Chử Hoàng mới tìm đến Thừa Thanh hỏi. Một ngày này theo sự quan sát của hắn thì khí chất của vị này tuyệt đối không thể là một người tầm thường. Hắn lại không cách nào nhìn thấu tu vi của người trước mắt, vậy chỉ có hoặc người này dùng pháp bảo che dấu tu vi, hoặc là người này đã tiến vào kỳ Nguyên Anh! Đương nhiên cũng có thể là đây là một người thường, nhưng nếu là người thường thì làm sao lại có một đồ đệ Luyện Khí kỳ được.

Nghĩ như thế, thái độ của Chử Hoàng đối với Thừa Thanh lại cung kính thêm một chút.

Thừa Thanh đối với việc Chử Hoàng nhận ra tu vi của mình cũng không có gì kinh ngạc, hắn cũng chưa có ý đồ che  dấu, chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút liền có thể đoán ra.

Khụ, đương nhiên Lưu Vũ cũng là đoán được, chẳng qua hắn lựa chọn khả năng thứ nhất, cho rằng Thừa Thanh dùng cách nào đó che dấu tu vi, cho nên mới không hề sợ hãi. Đây có lẽ là do bản tính của con người, luôn suy tưởng theo hướng có lợi cho bản thân a.

"Chử trưởng lão không cần nghĩ nhiều, chẳng qua ta muốn dẫn tiểu Dạ đi lịch lãm một chút mà thôi." Thừa Thanh mỉm cười, thái độ trước sau như một đều ôn hòa.

"Thì ra là vậy. Vậy ta không làm phiền đạo hữu nghỉ ngơi nữa, cáo từ."

Sáng sớm ngày hôm sau tất cả mọi người đều tập trung đầy đủ để xuất phát. Bởi vì Chử Hoàng biết tu vi chân thật của Thừa Thanh cho nên đối đãi với hai sư đồ y vô cùng cẩn thận. Chử Hoàng cũng biết với tu vì Nguyên Anh kỳ đủ để Thừa Thanh một mình thoải mái đi lại trong Hoằng Quang, đồng ý đi theo bọn họ, đến lúc nguy hiểm còn cần nhờ Thừa Thanh giúp đỡ.

Lại qua mấy ngày yên bình ở trong bí cảnh nữa, đoàn đội của Chử Hoàng trái lại đến vùng trung tầng của Hoằng Quang sớm nhất, cũng là đội ngũ chịu ít thương vong nhất, thậm chí không tổn thất bất cứ đệ tử nào. So sáng với các đoàn đội khác chật vật, người chết người bị thương, quả thực là đội ngũ bị hâm mộ ghen tỵ nhất. Đặc biệt là đội ngũ của Tu Sơn phái, so với các đội ngũ khác còn thê thảm hơn nhiều, có thể nói là tổn thất quá nửa, số còn lại cũng mình đầy thương tích.

Thừa Thanh vốn còn đang đề phòng Lăng Dạ bị Lưu Vũ trả thù, nhưng xét thấy vận đen của Tu Sơn phái... Ách, có lẽ bọn họ còn đang bận đối phó mấy con linh thú kỳ Kim đan đột nhiên từ đâu toát ra tấn công, hoặc là không hay ho bị rơi vào lãnh địa của đám dây leo có tính công kích ngang với kỳ Nguyên Anh,... chắc là không có tâm tư đi đối phó với hai người bọn họ đâu ha.

Lại nói, hình như từ lúc bước vào bí cảnh tới giờ, tiểu đồ đệ nhà hắn cũng thường xuyên biến đi đâu mất nha, thật là kỳ lạ.

Có thể nói là cuộc sống lịch lãm bên trong bí cảnh Hoằng Quang của Thừa Thanh rất thoải mái, nhưng mục đích ban đầu của hắn không phải là đến dể dạo chơi, mà là đi tìm bàn tay vàng cho nam chính, cho nên hắn định vài ngày nữa sẽ mang theo Lăng Dạ rời đi.

Tối đó khi mọi người đang nghỉ ngơi, đột nhiên có một tiếng động lớn nổ ra, ánh sáng bảy màu chói mắt kéo dài tới tận trời, khiến cho tất cả mọi người đều bị bừng tỉnh.

"Ánh sáng này... Là thần vật! Có thần vật xuất thế!"

"Phương hướng kia... là ở trung tâm bí cảnh!"

Trong khi tất cả mọi người ồn ào, Chử Hoàng đã nhanh chóng tìm đến trước mặt Thừa Thanh để hỏi ý kiến, ngỏ ý muốn mang đội ngũ tiếp tục tiến vào trong đi xem thực hư thế nào. Sau khi bàn bạc, đội ngũ của La sơn phái cũng thay đổi lộ tuyến ban đầu, ngày mai cùng Thừa Thanh và Lăng Dạ cùng đi vùng đất trung tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.