Chương trước
Chương sau
Càng che giấu thì bọn chúng càng hăng tiến tới với những khuân mặt đang sợ như gương mặt của mấy tên khốn nạn, biến thái

- Hử! Tên ngu ngốc này lại dám giấu đồ có giá trị như thế ở trên người hắn như vậy không sớm thì muộn cũng bị lấy đi mất chi bằng đưa cho chúng ta

- Đúng vậy...x4

Ngôn Bạch run rẩy, sợ hãi

- Không...không được...cái này là của nương tử không cho các ngươi được

- Ngươi nói cái gì vậy? Ta chả nghe thấy gì cả?

- Đại ca à chắc là hắn bảo là chúng ta cứ đến lấy chiếc nhẫn trên người của hắn đi đấy *Cười sảng khoái*



- Không...không được...các người không...

- Đã không nghe lời thì rượu mời không uống muốn rượu phạt, đây là do ngươi tự chuốc lấy

Những tên đó không nghe lời không đồng ý của Ngôn Bạch hắn cho 2 người giữ tay của Ngôn Bạch còn một tên thì sẽ lấy chiếc nhẫn ra khỏi tay của y. Ngôn Bạch vùng vẫy không để bọn họ được như ý.

Hai tên giữ tay của Ngôn Bạch không được, bọn họ cảm thấy bất ngờ trước sức mạnh của Ngôn Bạch

- Cái gì? Tại sao cái tên như ngốc này lại khỏe như vậy...Ahh...*Hất văng*

Đại ca của bọn chúng đứng ăn bánh thấy bọn chúng bị hất văng như vậy thì vô cùng tức giận

- Tại sao các ngươi lại với dụng như vậy? Hai người không giữ nổi một tên ngu ngốc, ẻo lả như hắn sao?

- Đại ca...hức...hắn ta khỏe lắm đấy đại ca à! Bọn đệ không giữ nổi hắn

- Đúng là vô dụng mà! Vậy thì để ta, để ta xem hắn ta khỏe mạnh đến như thế nào. Với thân hình mật mạp, rắn chắc do làm những công việc nặng nhọc trong phủ, có thể nói hắn là trí tuệ của hắn được dồn hết vào cơ bắp và cơ thể mật mạp đó

Ngôn Bạch sợ hãi

- Hừ...các ngươi tránh ra, chiếc nhẫn này không thể cho các ngươi được, không cho được



- Có cho được hay không do ta quyết định, một tên như ngươi không có quyền lên tiếng...

Ngôn Bạch ngày càng lùi lại vào bên trong thì hắn càng tiến tới, y lùi đến một góc khuất có màn che, chỗ này cũng là tận cùng của bức tường

Hai tên giữ tay Ngôn Bạch ở bên ngoài lo lắng

- Nhị ca chúng ta có cần vào xem không?

- Vào làm gì! Chẳng may chúng ta vào bị ăn một chưởng của đại ca thì chỉ có đi đời

Tên đại ca lúc này vô cũng đắc ý

- Ha…bây giờ ngươi đã hết đường mà trốn thoát ngoan ngoãn giao chiếc nhẫn kia ra đây

Hắn đưa tay tiến tới nắm chặt bàn tay đeo nhẫn của Ngôn Bạch định đưa tay còn lại rút chiếc nhẫn ra khỏi bàn tay.

- Ha...ha...ngoan ngoãn như vầy có phải là sẽ không có xô xác gì ở đây không?

Giọng điệu của Ngôn Bạch thay đổi như biến thành một người khác

- Tên ngu ngốc, chết tiệt,...ngày chết của ngươi đã đến rồi cứ thử động vào chiếc nhẫn đó mà xem...ta sẽ cho ngươi được sống một cảm giác còn thống khổ, đau đớn hơn 18 tầng địa ngục...

Hắn chạm vào chiếc nhẫn, vừa cười vừa nhìn lên gương mặt của Ngôn Bạch, sắc mặt của hắn trở nên sợ hãi như gặp phải quái vật vậy, hắn sợ hãi, hoảng loạn bỏ tay của Ngôn Bạch mau chóng lùi lại đằng sau. Khí tức mà Ngôn Bạch tỏa ra như muốn nuốt trọn kẻ đứng trước mặt là hắn vào trong bụng vậy, hệt như ánh mắt của con sói đói bụng 7 ngày nhìn chằm chằm vào con mồi vậy

Ngôn Bạch cười một cách sảng khoái cầm con dao y để sắn trong người mà một nhát hắn đâm tận vào giữa tim của tên đại ca đó, hắn điên loạn tiếp tục đưa con dao từ từ xuống dưới bụng. Tên đại ca đó chưa kịp chạy đã phải nằm xuống với một vũng máu của chính bản thân hắn. Ngôn Bạch ngồi trên người hắn mà cười một cách mắn rợ, máu của tên đại ca dính đầy trên tay, quần áo bắn cả lên mặt của Ngôn Bạch. Sự điên loạn của Ngôn Bạch vẫn chưa kết thúc hắn rút con dao trong bụng tên đại ca đó ra và nói với giọng điệu có chút biến thái

- Ha...ha...ngươi cảm thấy bây giờ tâm trạng như thế nào, có cảm thấy đau không? Xin lỗi ta đã không thể để ngươi chết một cách thống khổ như những gì mà ta nói, tại cái bản tính nóng nảy của ta đã khiến ngươi xanh cỏ luôn rồi. Buồn ghê vậy đó! Nhưng ngươi không cảm thấy đau thì sao chứ, xác ngươi vẫn còn ở đây, máu của ngươi vẫn còn đang chảy từ trong bụng và tim của ngươi chừng nào còn chảy thì ta vẫn có thể chơi đùa được với ngươi mà phải không?

Ngôn Bạch ngồi trên người tên đại ca ngó ngang, ngó dọc xem cái tay của hắn phải làm như thế nào trong một nhát dao có thể khiến tay hắn phun máu như đài phun nước

- Hừm! Phải làm sao đây nhở? Ui khó quá đi mất, hay là thôi đi không nghĩ nữa chỉ cần chặt bàn tay hắn ra khỏi cánh tay cơ bắp đó thì có thể khiến máu phun rồi đúng không! Ôi...phấn khích quá không biết lúc chặt ra máu sẽ phun, hay là chảy đây...thật là phấn khích quá đi. Ta sẽ chặt cái bàn tay bẩn thỉu nãy dám động vào nhẫn của nương tử nhà ta trước ha, một bàn tay hư thì cần phải chặt bỏ đúng không nào!

Ngôn Bạch định chặt bàn tay đó thì lúc này trên mái nhà có tiếng động mạnh rồi *Rầm* một cô nương với chiếc thảm ngã xuống ngay cạnh chỗ Ngôn Bạch
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.