Trên xe ngựa về hoàng cung
Ngôn Bạch: “Nương tử~” vừa nói anh ta vừa nhảy vồ vào mà ôm lấy Ngọc Vy
Ngọc Vy: “Tránh ra! Đừng tưởng chàng mang cái khuân mặt đeo mặt nạ đáng yêu đó mà ta có thể tha thứ cho chàng đâu hừ...”
Ngôn Bạch bảy ra bộ dạng đáng thương lủi thủi ngồi ra một góc, bộ dạng y như chú chó bị dính nước bị chủ nhân mắng vậy
Minh Phong không hiểu chuyện gì đang xảy ra hắn nghĩ mình giống như một con lừa trong một đàn ngựa vậy
“Chuyện này là thế nào đây, đại ca, chẳng phải huynh đã hứa với đệ những gì rồi hay sao mà vậy huynh…”
Ngọc Vy: “Bớt lố lại đi thời gian diễn kịch hết rồi ngươi nên hiểu rằng một kẻ ngốc luôn luôn đóng vai thế thân cho ngươi tự nhiên hắn để lộ thân phận của mình cho người cần phải diễn kịch thì một là điều kiện của ngươi đưa ra không bằng điều kiện của ta hai là bản thân ta đã phát hiện ra điều đó ngay từ đầu và chính hắn cũng biết rằng ta rất ghét bị lừa nếu còn tiếp tục diễn thì ta sẽ không nương tay đâu, điều này là ta nói với chàng ấy đấy nói là kẻ ngốc nhưng lại thông minh một cách lạ thường nhở biết khi nào dừng lại không giống như ngươi…”
Ánh mắt của Ngọc Vy thay đổi một ánh mắt sắc lẹm như muốn mổ xẻ ăn tươi nuốt sống thái tử
Minh Phong: “Cô! Rốt cuộc cô biết chuyện này từ bao giờ và từ khi nào? Và cô định làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ta-thich-anh-trai-cua-nguoi-roi/2882919/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.