Tại địa lao Huyết Ti
Ngọc Vy nằm dáng tiên cầm chùm nho thoải mải nằm trên đệm êm thưởng thức từng quả một
Ngọc Vy thở dài: “Cũng đã qua hai ngày mình bị nhốt trong địa lao này rồi thế mà không ai hỏi thăm nhể, ông cha của mình không biết làm gì mà không đến thăm con gái ổng nữa. Mà đi tù cứ như đi nghỉ ngơi, du lịch ấy nhỉ giường nằm thì có chăn ấm, đệm êm, thức ăn thì ngày 3 bữa cộng những bữa có thức ăn kèm rồi ở đây còn được nghe những bản nhạc êm tai từ những tù nhân bị hành hạ, những tiếng cười hả hê, sảng khoái của binh lính. Cảm nghĩ đi tù cũng không tệ ha...ha...(một lúc) nghĩ cảnh này lại nhớ đến cảnh mà lúc bác mình bị đi tù vì tội lạm dụng công vụ chiếm đoạt tài sản. Cái nghĩ đó (thở dài) người tội nghiệp đây là người anh họ của mình chứ không phải là bác ấy. Lúc mới sinh thì bị khuyết tật bẩm sinh nhỏ thì bố mất, lớn lên thì mẹ đi tù anh trai thì học đại học xa nhà, một mình ở nhà với cô chú - ba mẹ mình. Nhìn chung cũng là một kẻ đáng thương nhưng có đáng thương bằng một đứa nhận được tình yêu thương nửa vời thừa thãi không nhỉ trước khi chưa có đứa em trai thì nhận được nhiều điều sau khi có nó thì từ đầu đến cuối đều là mình làm sai...đây chẳng phái nói là suy nghĩ tiêu cực của đám trẻ con chưa lớn bởi đã đến từng tuổi này nhận biết đúng sai bản thân mình tự biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ta-thich-anh-trai-cua-nguoi-roi/2882914/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.