Chương trước
Chương sau
Bên trong khách sạn Khánh Hòa, căn phòng cao nhất trong khách sạn được chuẩn bị cho ông chủ với sự xa hoa nhất.

Nguyễn Minh Hoàng ngồi bên cạnh cửa sổ của căn phòng, trong lòng anh là mèo trắng nhỏ. Nơi này là vị trí cao nhất ở khách sạn cao cấp này, tuy không thể nhìn rõ xuống dưới nhưng vị trí này có thể nhìn thấy toàn cảnh xung quanh.

Là ông chủ mở ra buổi đấu giá Nguyễn Minh Hoàng có tiếng là phải chuẩn bị cho buổi đấu giá diễn ra suông sẻ nhưng thật chất mọi thứ đều đã có người phía dưới chuẩn bị. Lương trợ lí trong những ngày qua đều hết bận rộn để tìm ra các vật phẩm phù hợp và có giá trị bên trong phiên đấu giá này.

Bề ngoài là đấu giá lô đất cao cấp ở phía tây thành phố nhưng vẫn phải có thêm những vật phẩm cao quý đấu giá kèm, như vậy mới có thể diễn ra một phiên đấu giá long trọng.

Dương Hà Chi cùng vị hôn phu đi vào khách sạn sau đó chạy thẳng lên căn phòng cao nhất này. Đứng bên ngoài cửa cô ấy liền gõ mạnh cửa.

Nguyễn Minh Hoàng chỉ cần nghe thấy tiếng động liền biết được ai đang ở bên ngoài, bởi vì ngoại trừ Dương Hà Chi được anh cho phép chạy thẳng lên đây thì những người còn lại đều phải qua thông báo.

Cánh cửa được mở ra Dương Hà Chi hoàn toàn không chút khách khí mà đi vào trong.

Vị hôn phu của cô ấy nhìn Nguyễn Minh Hoàng mà không khỏi ngại ngùng:

“Xin chào chủ tịch Nguyễn. Tôi là Trần Sơn vị hôn phu của Dương Hà Chi rất mong được giúp đỡ nhiều hơn.”

Nguyễn Minh Hoàng lịch sự đáp lại:

“Cháo anh tôi là Nguyễn Minh Hoàng.”

Dương Hà Chi mặc kệ hai người đàn ông đang chào hỏi nhau, cô ấy vừa vào phòng liền nhắm thẳng vào mèo trắng nhỏ nằm trên giường. Mèo trắng quá đang yêu khiến tâm hồn thiếu nữ của cô ấy không khỏi run động.

Cô ấy nhẹ nhàng đưa hai tay ôm lấy nách mèo con sau đó giơ lên, khuôn mặt vui vẻ mà meo meo vài tiếng.

Phan Miêu Vũ nhìn cô bạn thân của mình đang không ngừng vừa cười vừa gọi liền nể tình mà đáp lại:

“Meo.”

“Ha ha, anh Sơn mèo nhỏ đáp lại em này.”

Dương Hà Chi bật cười ha hả vừa giờ theo mèo nhỏ chạy đến bên cạnh vị hôn phu của mình.

Trần Sơn bất lực nhìn cô ấy nhưng vẫn cưng chiều mà gật đầu:

“Đúng vậy nó thích em đó.”

Phan Miêu Vũ nhìn hành động của hai người liền vui vẻ trong lòng, cuối cùng cô gái bé nhỏ này cũng có người cưng chiều rồi, thật sự quá tốt.

Đối với kết cục mà cô phải chịu lấy thì hiện tại đã rất tốt rồi, ít nhất cô sẽ không đi vào vết xe đổ kia, thậm chí còn không có cuộc sống hạnh phúc như mơ ước của bạn thân. Dương Hà Chi mà cậu biết phải là cô gái năng động vui vẻ như thế này.

Nguyễn Minh Hoàng mặc dù rất không vui khi nhìn thấy vợ của mình bị người khác ôm ấp như thế nhưng anh biết lúc này Phan Miêu Vũ rất tình nguyện để Dương Hà Chi ôm nên cũng không nói gì.

Dương Hà Chi ôm một chút lại để Trần Sơn ôm, mặc dù rất yêu thích mèo nhỏ không muốn buông tay nhưng cô vẫn nhớ mục đích mình chạy lên đây để làm gì. Công năng của mèo nhỏ thật sự rất kỳ lạ nhưng đối với cô nó dùng khá tốt, chỉ cần để vị hôn phu ôm một cái thì từ nay về sau cô ấy không sợ mỗi khi người đàn ông của cô gặp phải hồ ly tinh kia.

Nói thật lúc ban đầu cô ấy hoàn toàn không có suy nghĩ gì về Phan Ân Ly, cho dù cô biết chuyện Phan Miêu Vũ gả thay cho ả ta thì cũng thông cảm. Dù sao một người con gái phải kết hôn với một người bản thân không yêu thậm chí là chưa từng gặp mặt thì làm sao có thể cam tâm được.

Nhưng sau những gì ả ta được chứng kiến, cũng nhìn thấy cách làm người của ả ta. Thậm chí cách nói chuyện cực kỳ cay nghiệt kia thì Dương Hà Chi cuối cùng cũng nhận ra.

Từ lúc bắt đầu mọi thứ diễn ra đều theo kế hoạch của Phan Ân Ly, ả ta biết rõ năng lực cảu mình vì vậy đã lên kế hoạch từ ban đầu. Tất cả mọi người đều bị ả ta lợi dụng để đạt được mục đích điều khiển cả thế giới này.

Thật sự rất ghê gớm, thật sự rất ác độc. Cùng là phụ nữ với nhau Dương Hà Chi cảm thấy quyết định đứng đầu thế giới thật sự rất dũng cảm, cô ấy rất nể phục nhưng bởi vì cũng là phụ nữ với nhau cô ấy càng thêm khinh thường cách dựa vào đàn ông, thậm chí là quyến rũ tất cả đàn ông cả những người đã có gia đình như ả ta để đi lên thì thật sự đáng bị phỉ nhổ.

Con người có tham vọng đến đâu thì cũng phải biết điểm dừng ở ranh giới đạo đức nhưng Phan Ân Ly hoàn toàn không biết ranh giới nằm ở đâu. Nếu thế giới này diễn ra đúng như kế hoạch của ả ta thì Dương Hà Chi cảm thấy thế giới này thật đáng sợ.

Sau khi Trần Sơn ôm một lát thì Dương Hà Chi liền giựt lấy ôm lại mèo nhỏ trong lòng. Cô ấy không rõ bản thân tại sao lại yêu thích mèo nhỏ này đến như vậy nhưng khi nhìn thấy mèo nhỏ thì cô ấy đã rất thích, thích đến nỗi muốn ôm lấy mèo nhỏ đem về nhà.

Dương Hà Chi không phải không từng nhìn thấy mèo nhỏ, nhưng cô ấy cũng chỉ ôm lấy cưng nựng một chút rồi thôi không có bất kỳ cảm xúc tham lam muốn giành lấy này. Có lẽ mèo nhỏ thần kỳ này đúng như những gì Nguyễn Minh Hoàng nói, nó là một bước ngoặc để cho thế giới này có thể trở về lúc ban đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.