Bên trong bệnh viện nhân dân, phòng chung dùng để truyền nước có ba bệnh nhân đang nằm, một trong ba người có một chàng trai khuôn mặt anh tuấn đang ngồi bên cạnh giường, tay cầm một cái di động đang không ngừng hoạt động ngón tay.
Một trong hai bệnh nhân còn lại là một cô gái trẻ, khi cô ấy tỉnh dậy nhìn thấy người ngồi cạnh bên giường bên cạnh liền lộ vẻ say mê, cuộc đời cô ta rất ít lần có thể nhìn ngấm những chàng trai có vẻ đẹp nghịch thiên như thế này, vì vậy cô ta phải ngắm cho đã, cũng bởi vì vậy mà cô ta không thề liếc mắt nhìn người bệnh đang nằm trên giường truyền nước.
Lúc này cánh cửa phòng mỡ ra, bốn người một nhỏ ba lớn đi vào trong.Lê Tú đi lại bên cạnh bàn nơi con trai đang ngồi sau đó để đồ ăn lên bàn rồi nhỏ giọng hỏi.
"Thằng bé thế nào rồi."
Nguyễn Minh Hoàng tắt điện thoại đi rồi bỏ vào túi quần rồi nhìn mẹ mình trả lời: "Bác sĩ nói đã không sao rồi, nhưng có vẻ phải đợi thêm chút nữa em ấy mới có thể tỉnh dậy."
"May quá." Lê Tú thở phào.
"Mọi người về trước đi ạ, em ấy truyền nước xong thì chúng con sẽ về cùng." Nguyễn Minh Hoàng nhìn người thân mình nói.
"Không sao chúng ta ở đây chờ cùng con." Lê Tú mỉm cười rồi đi lại cái ghế bên cạnh chồng mà ngồi xuống.
"Con không cần nói nữa, bọn ta đã quyết định rồi." Ông nội Nguyễn thấy anh muốn nói tiếp liền vội vàng cắt ngang.
Ba người đã nghe Nguyễn Minh An kể lại, nếu Phan Miêu Vũ không cứu đứa nhỏ nhà mình thì hiện tại người nằm ở đây là con, cháu bọn họ, thậm chí là đã không còn nhìn thấy đứa nhỏ hoạt bát như bây giờ. Chỉ nghĩ đến thôi mà tim bọn họ đã thắt chặt.
"Bọn họ thế nào rồi." Nguyễn Minh Hoàng cũng không tiếp tục khuyên nhũ nữa, anh dời ánh mắt lên chàng trai vẫn đang hôn mê trên giường.
"Ông đã quyết định rồi, từ nay về sau chúng ta không còn liên quan gì nữa." Ông nội Nguyễn nói. Ông hiểu rõ cháu trai mình vì vậy ông dứt khoát chia thẳng ranh giới với con trai út, nếu như ông còn tiếp tục mềm lòng thì chắc chắn ông sẽ khiến gia đình con trai lớn gặp bất trắc.
"Con mong ông ta sẽ suy nghĩ cẩn thận." Nguyễn Minh Hoàng lạnh lùng nói.
Không khí xung quanh bắt đầu trở nên im lặng. Lúc này Phan Miêu Vũ đang nằm trên giường cựa quậy.
Thật ra cậu đã tỉnh khi mọi người vừa đi vào, nhưng cậu chưa muốn mở mắt ra, dù sao hiện tại tâm trạng cậu cực kỳ xấu. Rõ ràng cậu đã không đi theo cốt chuyện trong ký ức của nguyên chủ nhưng cuối cùng vẫn không thể thay đổi được, cậu vẫn ngã xuống nước, vẫn phải vào bệnh viện.
Vậy chẳng lẽ ác ý của nam chính đối với cậu cũng sẽ giống như kiếp trước của nguyên chủ sao. Trời ơi cậu đúng là khổ quá mà.
Nằm một lúc cuối cùng cậu cũng không chịu được mà cựa quậy rồi chậm rãi mở mắt ra, cổ họng khô rát khiến cậu không khỏi ho khẽ một tiếng.
"Uống đi." Nguyễn Minh Hoàng thấy cậu mở mắt liền nhanh chóng rót một ly nước đưa sang.
Phan Miêu Vũ chậm rãi ngồi dậy rồi nhận lấy, cậu muốn nói cảm ơn nhưng mở miệng vài lần vẫn không thể phát ra âm thanh.
"Đừng nói, mau uống đi." Nguyễn Minh Hoàng hối thúc. Phan Miêu Vũ nghe thấy vậy mới bắt đầu uống nước.
Nhìn thấy cậu uống xong Lê Tú mới nhẹ giọng hỏi: "Con cảm thấy thế nào rồi."
"Cảm ơn con." Nguyễn Quan hiền lành nhìn cậu rồi cúi người nói. Ông không nói lý do nhưng những người ở đây đều biết nguyên nhân.
Phan Miêu Vũ thấy vậy liền muốn đứng dậy diều ông nhưng bị anh chặn lại: "Đừng nhúc nhích."
Cậu nghe vậy cũng dừng lại rồi xua tay nói: "Con... Con không có làm gì cả. Mọi người không cần cảm ơn con."
"Được vậy ta không cảm ơn, sau này con cứ xem chúng ta như người thân của mình." Nguyễn Quan cười nói.
"Đúng vậy sau này con cứ tự nhiên như người một nhà nhé." Lê Tú vội vàng ủng hộ.
"Không phải con là con của mọi người rồi ạ." Phan Miêu Vũ cảm thấy bọn họ quá lo lắng cho mình vì vậy liền nói đùa.
"Đúng... Đúng vậy, con là cháu dâu ngoan của ta." Ông nội mỉm cười gật đầu.
Nguyễn Minh An chậm rãi đi đến bên giường sau đó đưa tay nắm lấy tay cậu. Khi nhìn thấy cậu chìm xuống hồ nước nhóc thật sự rất sợ hãi, không chỉ vậy nhóc còn không ngừng gào khóc dù cho ba mẹ dỗ thế nào cũng không thể nhưng cho đến khi bọn họ hứa dẫn nhóc đến thăm cậu thì mới nín khóc.
Lúc này nhìn thấy cậu không có chuyện gì nhóc liền muốn cậu ôm nhóc giống như trước khi cậu rớt xuống nước, lúc đó nhóc thật sự rất thích sự ấm áp đó của cậu.
Phan Miêu Vũ cảm thấy tay bị nắm liền cúi đầu xuống nhìn thấy đứa nhỏ hai mắt long lanh đang trong mong nhìn cậu liền không khỏi mềm lòng, cậu cúi người sau đó ôm cậu nhóc lên giường.
Nguyễn Minh An vui vẻ, được cậu ôm lên người liền ngoan ngoãn ngồi im. Cậu nhóc nhấp nhấp môi nhỏ giọng hỏi, giống như nếu nhóc nói lớn thì sẽ khiến cậu sợ hãi vậy: "Anh Vũ, anh không sao chứ ạ."
"Ừ, anh không sao." Phan Miêu Vũ dịu dàng đưa tay chạm nhẹ lên mũi cậu nhóc.
"Sau này lớn lên em sẽ bảo vệ anh." Nguyễn Minh An đầy quyết tâm mà hứa hẹn.
"Được." Cậu vui vẻ đồng ý. Lời nói này của đứa nhóc cậu thật sự rất tin bởi vì trong quyển tiểu thuyết mà nguyên chủ đã đọc kia đã nói lên cho dù nguyên chủ biến mất, cho dù cả nhà cậu không còn ngăn cản anh trai cậu đến với nữ chính, cho dù anh trai có chán ghét cậu rồi phụ bạt cậu thì đến cuối cùng cậu vẫn giữ lấy lời hứa này.
Không thể bảo vệ anh, nhưng em vẫn sẽ bảo vệ lòng tin của mình đối với anh, em sẽ vì anh chống lại cả thế giới này. Một đứa nhỏ tốt bụng, hiền lành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]