Ăn tối xong cậu liền dọn dẹp bàn ăn sau đó chậm rãi đi lên phòng, hôm nay cậu không muốn vẽ truyện nữa chắc tiếp tục ngủ thôi, dù sao cũng không cần phải chờ người về. Mặc dù mỗi ngày đều làm như vậy hôm nay không cần thiết cứ cảm thấy thật trống trải, cả căn nhà rộng lớn này cũng chì còn một mình cậu. Sau này nếu có mua nhà thì cậu sẽ chọn một căn nhà nhỏ một chút sống một mình là vừa đủ rồi. 
Nghĩ như vậy cậu liền chìm vào giấc ngủ say. 
Sáng hôm sau cậu lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Lần này người gọi lại là mẹ của Nguyễn Minh Hoàng, nhìn thấy tên người gọi cậu không khỏi mở bừng mắt lòm còm ngồi dậy rồi bắt máy: 
"Mẹ, chào buổi sáng ạ." 
"Chào buổi sáng, con đã dạy chưa." Lê Tú bên kia đầu dây dịu dàng hỏi. Cũng gần hai tháng rồi bà chưa gặp con dâu mình, công việc của con trai bận rộn nên không có thời gian chở cậu về nhà chính để gặp bọn họ. 
"Con dạy rồi ạ." 
"Mẹ nghe nói hôm qua Minh Hoàng đã đi công tác nên hôm nay mẹ muốn hỏi con muốn đến nhà chính cùng dùng bữa với ba mẹ cùng ông nội không." Lê Tú khẽ hỏi: "Con đừng lo mẹ đã nhắn tin cho chồng con, nó cũng không có ý kiến gì chủ yếu là hỏi ý của con thôi." 
"Đúng rồi em trai của con cũng nhớ con lắm, hôm nay là chủ nhật nó không cần phải đi học nên cứ nằng nặc đòi gặp con." 
"Vậy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-sao-ngai-khong-lam-theo-hop-dong/2950922/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.