Sáng hôm sau khi Nguyễn Minh Hoàng từ trong giấc ngủ tỉnh dậy liền cúi dầu nhìn xuống đứa nhỏ ngoan ngoãn đang nằm trong lòng ngực mình. Anh cười khẽ một tiếng sau đó đặt một nụ hôn lên mặt cậu sau đó thõa mãn mà buông cậu ra. 
Hiện tại vừa đúng sáu giờ, anh cũng không định nằm tiếp nữa mà nhẹ nhàng buông cậu ra sau đó đi xuống giường.Anh đi lại tủ khóa ở bàn máy tính rồi lấy một tờ hợp đồng ra, đọc lại từng dòng từng chữ trong bản hợp đồng mà anh không khỏi buồn bực một phen, đây là có bao nhiêu tự vả chứ. 
Lúc bắt đầu đúng là anh định dùng cái gọi là hợp đồng này để kìm hãm cậu, anh chỉ nghĩ dù sao cũng phải lấy một người nào đó trong Phan gia vậy thì cứ lấy người con trai trước mắt đi, sau đó anh biết cậu cũng không liên quan gì đến Phan gia vì vậy sự phòng bị trong lòng anh cũng giảm đáng kể, nhưng anh cũng không có chút cảm xúc nào với cậu. 
Cứ nghĩ mỗi ngày cứ trôi qua như vậy, ai làm việc này, bản hợp đồng cũng để ở đấy nếu như Phan Miêu Vũ đổi ý thì anh cứ việc lấy nó ra mà uy hiếp cậu để cậu có thể trở nên ngoan ngoãn không dám làm phiền đến anh. Ai mà ngờ hai năm trôi qua người làm phiền đến cậu ngược lại là anh, mỗi ngày anh đều muốn nhìn thấy cậu ngồi trong phòng khách mà chờ mình. 
Không chỉ vậy anh đã trao tình cảm của mình cho cậu nhưng mà đứa nhỏ ngốc nghệch đó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-sao-ngai-khong-lam-theo-hop-dong/2950906/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.