Thẩm Vân Tiêu mê man như vậy, thân thể nặng nề như đeo trì trên người, toàn thân bị tra tấn đến mất cảm giác, cả người trống rỗng đến vô hồn.
Suốt một tuần, trải qua những hình phạt kinh khủng, thân thể cậu đã sớm tàn tạ đến không thể chịu nổi, máu theo vết thương không được băng kín chảy lách tách xuống nền đất.
Mái tóc trắng rũ rượu sơ xác, hoang dại, khuôn mặt trắng bệch không có chút huyết sắc nào, vết thương lớn nhỏ chồng chất, vô cùng chật vật.
Đôi mắt màu hổ phách xưa nay linh động giờ cũng đã trở nên trống rỗng, mọi thứ xung quanh cậu vô cùng yên tĩnh, hai mắt tối sầm không nhìn được bất cứ thứ gì, mọi giác quan cứ như đang dần ngừng hoạt động vậy, thật sự rất mệt mỏi.
- Cạch cạch.
Tiếng giày nện lên nền đất trong không gian yên tĩnh vô cùng rõ ràng nhưng dường như Thẩm Vân Tiêu lại không hề cảm nhận được một chút gì đến khi giọng nói quen thuộc vang lên.
- Thẩm Vân Tiêu.
Giọng nói trầm thấp, đều đặn vang vọng, giọng nói này xưa nay luôn ấm áp nói chuyện với cậu giờ lại tĩnh lặng, lạnh lẽo đối mặt với cậu.
Như thấy được hi vọng cuối cùng, hai mắt Thẩm Vân Tiêu sáng rực lên, miệng khẽ nở một nụ cười nhưng bờ môi lâu ngày không được uống nước khô khốc rách ra khiến máu tươi tràn ra, nụ cười vận vẹo đến đáng thương.
Tạ Quân Lẫm thoáng cứng đờ người, tim hắn nhói lên từng cơn đau đớn giống như hắn cũng chính là người trải qua hoàn cảnh này cùng với Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/341260/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.