- Cây đàn này ta may mắn được một người bạn ở phía Đông tặng, được một lần thưởng thức tiếng của nó quả thật khiến ta nhớ mãi khó quên. Tuy ta rất thích tiếng của cây đàn này nhưng lại không thể sử dụng nó chuẩn xác, mong các tiểu thư ở đây lượng thứ.
Lý Yên Nhiên chạm nhẹ vào dây đàn, từng âm thanh cao vút, trong trẻo không theo một quy luật nào cất lên nhưng lại không hề khiến người khác cảm thấy phản cảm một chút nào.
- Âm thanh của cây đàn thật tuyệt, ta chưa bao giờ nghe thấy tiếng đàn trong đến như vậy.
- Đúng vậy, quả thật rất hay, nếu như đánh thành một bản nhạc sẽ như thế nào đây? Quả thật không dám nghĩ tới.
Các tiểu thư sôi nổi thảo luận, lần lượt mọi người lên thử đều tạo nên bản nhạc rất hay nhưng vẫn có cảm nhận được có gì đó thiếu vắng, trống rỗng trong tiếng đàn.
- Lý tiểu thư, mong người có thể cho chúng ta mở rộng tầm mắt được không?
Một vị tiểu thư lên tiếng, các tiểu thư khác cũng sôi nổi phụ họa.
- Ta cũng không biết nhiều như mọi người nghĩ, nếu có sai sót gì thì mong mọi người lượng thứ.
Lý Yên Nhiên ngồi lên ghế, bàn tay thon dài, tinh xảo đặt lên dây đàn, từng âm thanh cao vút già vào với nhau tạo nên một bản nhạc du dương, êm ái.
Các tiểu thư khác hâm mộ nhìn Lý Yên Nhiên cảm khái, quả thật lời đồn quả không sai.
Ở một góc mọi người không nhìn thấy, đôi mắt Lý Yên Nhiên như có như không dùng dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/341242/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.