Thật tò mò về câu đại tiểu thư này mà, Thẩm Vân Tiêu ném cho tiểu nhị vài viên linh thạch phàm phẩm, tiếp tục đợi bọn Tạ Quân Lẫm về.
- Chủ quán, thiếu chủ chúng ta bao toàn bộ khách điếm, mau làm việc đi.
Những vị khách bị động thái không nhỏ của vị thiếu chủ này dọa sợ vội vã kiếm chỗ hóng.
Chủ khách điếm khúm núm, vẻ mặt khó xử.
- Vị khách quan này, tiểu điếm này của ta quả thực không chưa nổi vị đại lão như ngài, mong ngài lượng thứ.
- Nói nhiều vậy làm gì, các ngươi chỉ cần biết rời khỏi đây thôi, ròi khỏi mỗi người đều sẽ được phát linh thạch.
Nghe đến linh thạch mọi người cũng nhanh tay đi lĩnh rồi rời khỏi, quả thật là rất có tiền a, không biết vị thiếu chủ này có lai lịch gì đây.
Chẳng mấy chốc mà tiểu khách điếm đã vắng tanh không còn một bóng người.
Tùy tùng của vị thiếu chủ kia vì lên lầu thấy cậu liền ghét bỏ.
- Tên quái dị kia, ngươi còn không ra nhận linh thạch rồi cút đi.
- Ta?
Thẩm Vân Tiêu chủ vào mình hỏi.
- Không phải ngươi thì là ai?
Tren tùy tùng khuôn mặt toát lên vẻ hống hách, khinh thường nhìn cậu.
- A, ta không thiếu linh thạch, cảm ơn.
- Ngươi!
Tên tùy tùng bị cái lại mặt đỏ lên tức giận.
Chủ khách điếm vã mồ hôi đến cạnh cậu khuyên nhủ.
- Vị khách quan này, ngài vẫn nên bảo vệ mình thì hơn, vị thiếu chủ kia tuyệt không thể chọc, ta khuyên ngài sớm rời đi thôi.
Thẩm Vân Tiêu cố làm ra giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/341238/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.