- A, xin lỗi, làm phiền hai người rồi, để ta đánh thức hắn dậy.
Yến Thu cười gian sảo sải bước đến cạnh Tạ Quân Lẫm.
- Đừng! Đại tỷ, cảm ơn tỷ rất nhiều, có thể giúp ta một tay kéo huynh ấy ra không?
Thẩm Vân Tiêu xoắn hết cả lên, vội vàng lấy y phục tròn túi trữ vật tròng hết lên người.
- Thật không ngờ nha, cái người kì kì quái quái suốt ngày đeo mặt nạ lại đẹp như vậy nga, thật gen tị mà.
Yến Thu ném Tạ Quân Lẫm qua một bên, chăm chua nhìn cậu mà không thể không buông lời cảm thán.
Thẩm Vân Tiêu thấy Yến Thu sát lại gần mình mặt không khỏi đỏ bừng lên.
- Ta thấy hai người lén lén lút lút làm chuyện mờ ám nên đi theo, không ngờ lại dữ dội đến vậy nga.
Tầm mắt cô nửa vô tình nửa cố tình nhìn vết răng với vết đỏ ám muội trên cổ cậu cười khúc khích.
Đầu muốn xì khói kéo cao cổ áo lên hết mức có thể.
- Được rồi, Thu nhi, đừng chọc đệ ấy nữa.
Tâm Liên thấy cô dựa quá gần nhíu mày kéo cổ áo cô ra một khoảng cách.
Yến Thu bị nhắc nhở, cô hậm hực quay qua ghé sát vào tai Tâm Liên làm nũng.
- Không phải hái cỏ xong tỷ cũng hại ta phải đau lưng hay sao, thật làm tổn thương người ta mà.
Tâm Liên bị giọng nói mềm nhũn làm cho nóng lên đành chuyển chủ đề.
- Khụ, là ta không báo huynh ấy một tiếng, xin lỗi.
Yến Thu thấy Tâm Liên vội chuyển đề tài. Trong lòng cười đến tắc thở nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/341236/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.