Không đến một ngày sau, cả đại lục bị xáo trộn hoàn toàn.
Thần ma gần như quét sạch mọi thứ, chỉ cần nơi hắn đi qua, ma khí lập tức sẽ cắn nuốt toàn bộ lình khí khiến cho sinh linh đồ thán, cây cỏ héo rụi.
Lam Đình tông trở thành nơi trú chân duy nhất có thể tạm thời ở lại.
Hoàng thành cũng không ngoại lệ, tuy có trận pháp cổ chống đỡ nhưng sợ rằng cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian.
- Tạ tông chủ, bây giờ chĩnh ta phải làm sao?
- Tạ tông chủ, ma giới đã chiếm lấy phía tây rồi, chúng ta cần kế sách tiếp theo.
- Tạ tông chủ...
Tạ Quân Lẫm xoa nắn mi tâm, hắn đã nghe suốt hai ngày nay rồi, tin tức về thần ma liên tục báo về khiến hắn cũng bất lức không biết nên làm gì.
Hắn đi vào tòa trạch viện Khung Chỉ dưỡng thương, sau lần bị đánh đó, Khung Chỉ quả thật vẫn chưa tỉnh lại khiến hắn càng thêm sốt sắng.
Vừa vào trạch viện đã thấy Ngải Tắc Trạch bước ra, đôi mắt đỏ hoe bê chậu nước nhiễm máu ra ngoài nhưng tâm trạng không quá xuống dốc.
- Ta tông chủ, A Chỉ đã tỉnh, huynh ấy muốn gặp ngài.
Hắn đẩy cửa bước vào, mùi thuốc nồng đậm dộc vào mũi nhưng không khiến người ta khó chịu.
Khung Chỉ ngồi dựa vào đầu giường, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc.
- Đến rồi thì ngồi đi.
Khung Chỉ bình tĩnh nói.
Tạ Quân Lẫm im lặng ngồi xuống.
- Ta biết ngươi khó, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/2995752/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.