Sau khi rời đi cũng đã hơn 1 tháng, Thẩm Vân Tiêu một đường đi đến khu trung lập.
Phí vào thành là 10 viên linh thạch phàm phẩm.
Bước qua cánh cổng thành, đường phố náo nhiệt nở rộ trước mắt, không khí vui tươi rộn ràng nào động cả khu phố.
Hai dãy hàng buôn bán tấp nập, người đi kẻ lại đông đúc như tụ hội.
Bên tòa lầu, những cô gái xinh đẹp vẫy khăn mời khách đầy duyên dáng, sự xa hoa của cả thành đánh sâu vào thị giác cậu.
Thẩm Vân Tiêu bỏ ra 2 viên linh thạch trung phẩm thuê một gian khách điếm nhỏ.
Vì sắp đến Tết nguyên đán nên mọi thứ đều được trang hoàng lộng lẫy, giấy dán Phúc Lộc Thọ có mặt khắp nơi, hoa cũng bắt đầu nở rộ tỉnh giấc sau thời gian ngủ đông dài.
Khi về đêm khung cảnh càng náo nhiệt hơn, cả thành về đêm rực sáng như ban ngày, tiếng người dân nô nức chảy hội, chúc nhau những câu chúc rốt lành mong cho nhau một năm mới thêm sung túc, ấm no.
Giờ này mọi người chắc cũng đang đón Tết rồi.
- Nương, vị ca ca này kì lạ quá.
Đứa bé đi đằng sau cầm cây kẹo hồ lô nhìn chăm chú vào cậu
Quả thật trang phục của cậu lạ thật, riêng cái đấu lạp thêm cái áo khoác đã làm cậu bắt mắt hơn hẳn.
Theo dòng người xô đẩy Thẩm Vân Tiêu liền bị xô thẳng đến trước cửa tửu lâu.
Đến trước cửa, mùi phấn son nồng nặc xộc thẳng vào mũi vô cùng khó chịu.
- Ai da, vị khách quan này đi thong thả.
Tiếng mời chào khách vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/277964/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.