Lục An hồn bay phách lạc, trong lòng cảm thấy như bản thân đã đánh mất đi một thứ gì đó đáng lẽ ra phải thuộc về mình.
Hắntrong vô thức thế mà lại đi đến trước cổng bệnh viện, giờ này có lẽ đã quá giờ thăm bệnh rồi, đắn đo một lúc hắn mới quyết định gửi tin nhắn cho Nam Nhược Dao.
[Lục An: Giờ này em ngủ chưa? Sức khoẻ dạo này tốt hơn rồi chứ?]
Tay Nam Nhược Dao cầm chặt chiếc điện thoại, trên màn hình hiển thị tin nhắn gần đây nhất với Lục An chính là ba ngày trước. Mặt cô ta tối sầm đi, nhấn tải lại một lần nữa, gương mặt mới chuyển biến tốt hơn.
[Dao Dao: Tình trạng của em vẫn ổn. Dạo này anh bận lắm sao? Chẳng thấy anh tới thăm em nữa!]
[Lục An: Phải, xin lỗi gần đây anh bận nhiều việc quá. Dao Dao, hiện tại anh đang đứng ngay cổng bệnh viện, nhưng đã quá giờ thăm bệnh rồi, ngày mai anh sẽ tới chăm sóc em.]
Nam Nhược Dao không ngần ngại mà phóng đến bên cửa sổ nhanh như gió, tuy phía dưới chỉ là một mảng màu đen, cơ bản là không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. Thế nhưng nó lại khiến cô cảm thấy ấm áp đến lạ, vui vẻ quên hết mọi ưu phiền.
[Dao Dao: Ngày mai nhớ đến thăm em đó nha!]
[Lục An: Ừ, anh hứa.]
Đọc được những dòng tin nhắn này lại khiến cho Nam Nhược Dao phấn khích hơn. Lúc trước bởi vì Nam Gia Ngư không đồng ý hiến thận cho mình, đồng nghĩa với việc cô ta sẽ mất đi Lục An mãi mãi.
Người Lục An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-nguoc-van-deu-bi-toi-hanh-ha/1174992/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.