Chương trước
Chương sau
Lục An hồn bay phách lạc, trong lòng cảm thấy như bản thân đã đánh mất đi một thứ gì đó đáng lẽ ra phải thuộc về mình.
Hắntrong vô thức thế mà lại đi đến trước cổng bệnh viện, giờ này có lẽ đã quá giờ thăm bệnh rồi, đắn đo một lúc hắn mới quyết định gửi tin nhắn cho Nam Nhược Dao.
[Lục An: Giờ này em ngủ chưa? Sức khoẻ dạo này tốt hơn rồi chứ?]
Tay Nam Nhược Dao cầm chặt chiếc điện thoại, trên màn hình hiển thị tin nhắn gần đây nhất với Lục An chính là ba ngày trước. Mặt cô ta tối sầm đi, nhấn tải lại một lần nữa, gương mặt mới chuyển biến tốt hơn.
[Dao Dao: Tình trạng của em vẫn ổn. Dạo này anh bận lắm sao? Chẳng thấy anh tới thăm em nữa!]
[Lục An: Phải, xin lỗi gần đây anh bận nhiều việc quá. Dao Dao, hiện tại anh đang đứng ngay cổng bệnh viện, nhưng đã quá giờ thăm bệnh rồi, ngày mai anh sẽ tới chăm sóc em.]
Nam Nhược Dao không ngần ngại mà phóng đến bên cửa sổ nhanh như gió, tuy phía dưới chỉ là một mảng màu đen, cơ bản là không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. Thế nhưng nó lại khiến cô cảm thấy ấm áp đến lạ, vui vẻ quên hết mọi ưu phiền.
[Dao Dao: Ngày mai nhớ đến thăm em đó nha!]
[Lục An: Ừ, anh hứa.]
Đọc được những dòng tin nhắn này lại khiến cho Nam Nhược Dao phấn khích hơn. Lúc trước bởi vì Nam Gia Ngư không đồng ý hiến thận cho mình, đồng nghĩa với việc cô ta sẽ mất đi Lục An mãi mãi.
Người Lục An yêu thương nhất chính là Nam Nhược Dao này, anh còn khẳng định sẽ nguyện ý hiến thận cho người con gái mình yêu.
Tâm trạng của Nam Nhược Dao cuối cùng cũng thoải mái hơn, tay chân ngứa ngáy chịu không được mà đem đi khoe cho Nam Gia Ngư.
Chờ đến lúc Nam Gia Ngư đọc tin nhắn thì đã là sáng sớm ngày mai, xem xong không tự chủ được mà chậc một tiếng.
Thật là một tình yêu vĩ đại, ủa mà khoe với bà đây làm cái đếch gì?
Cô cũng chẳng khách sáo liền chọn bừa một bức ảnh chụp bông hoa đêm hôm qua kèm theo một dòng chữ, thẳng tay gửi cho Nam Nhược Dao.
[Nam Gia Ngư: Lục An cũng đem hoa đến tặng em sao?]
Nhìn thấy "ẩn ý" đã được gửi đến em gái mình, cô không thèm để tâm đến nó nữa. Cô thừa biết rằng Nam Nhược Dao vẫn còn để bụng chuyện ảnh chụp màn hình ngày hôm đó cô đem đi nói với Lục An.
Loại tin nhắn này rất dễ dàng khiến cho cô ta vẽ lên đủ thứ chuyện nhưng với tính cách của Nam Nhược Dao thì sẽ không bao giờ chọn nói thẳng vấn đề này ra đâu.
Dẫu rằng bản thân mang toàn bộ tiêu cực giấu trong lòng nhưng thâm tâm lại không ngừng hướng về phía Lục An suy nghĩ trách móc vô căn cứ.
Ha ha, máu chó ngập tràn bản họng bổn vương rồi.
Nếu như Lục An và Nam Nhược Dao có thành đôi, cô sẽ chúc phúc bọn họ với điều kiện là hai tên cẩu nam nữ này phải biết thân biết phận mà ở yên một chỗ.
Cùng lắm thì chuyển mục tiêu sang tên khác thôi.
Thế nhưng với sự hiểu biết của Nam Gia Ngư sau khi xem thiết lập nhân vật thì hai người kia nếu đến với nhau, cô dám chắc tám phần sẽ nảy sinh bất hoà, cãi vã.
Vì lịch học khá dày đặc, để có thể thuận lợi thông qua bài kiểm tra sắp tới, Nam Gia Ngư cô quyết định sẽ cùng với nhóm Tiểu Mạt làm sinh viên ba tốt.
Nếu đi dạo trong khuôn viên trường thì có thể cơ hội để "tình cờ chạm mặt" với tên Thẩm Thanh Phong sẽ khá cao, đây mới là lí do chính.
Đúng như những gì cô dự đoán, chờ đến khi cô cùng đám bạn tiến vào nhà ăn dùng bữa, vừa đặt người xuống ghế liền nghe bên tai có một giọng nói dịu dàng: "Có phiền không nếu anh ngồi cùng em?"
Hình tượng giáo thảo của Thẩm Thanh Phong thật không ngoa, hắn dường như là tâm điểm của mọi sự chú ý, là cái rốn của vũ trụ đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Ngay cả học bá Tĩnh Tĩnh cũng phải ngẩng đầu, hất nhẹ cặp kính để quan sát.
Chỗ kế bên Nam Gia Ngư không có ai ngồi, khoé miệng cô mỉm nhẹ, hai bên tai ngượng ngùng đến mức biến hồng, dáng vẻ mang chút băn khoăn.
Sau vài giây cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Phong.
"Được ạ!" Cô nói.
Hắn nghe vậy liền đặt khay thức ăn xuống, một lát sau lại có thêm hai tên nam sinh khác mang đồ ăn ngồi vào cạnh bên.
Trong nháy mắt bàn ăn bỗng trở nên chật chội, không khí càng thêm quái dị, ngay cả một người hoạt ngôn như Tiểu Mạt bây giờ cũng chỉ biết im lặng cắm đầu ăn cơm, không dám hó hé.
Không thể phủ nhận, ba người bọn họ ai cũng đẹp trai. Đúng là gió tầng nào gặp mây tầng đấy, Thẩm Thanh Phong đẹp như minh tinh thì hai người bạn của hắn cũng không kém, một người tựa như ánh dương sáng chói, người còn lại thì tuấn tú nhã nhặn. Hội bạn thân bọn họ tụ lại khí chất ngút trời.
Bữa ăn này im lặng đến bất bình thường, cái tên Thẩm Thanh Phong tự cảm thấy bản thân mình đang làm mọi người xung quanh bị doạ sợ, hắn nhanh chóng ăn xong phần mình rồi rời đi, trước khi đi hắn còn nghiêng người về phía mặt của Nam Gia Ngư nói nhỏ: "Chân anh sau hôm đó còn khá đau, anh nghĩ em nên đi học khiêu vũ đi."
Nói xong hắn xoay người rời nhà ăn.
Hai người kia ngơ ngác nhìn nhau, khẽ cười nhạo rồi đuổi theo sau Thẩm Thanh Phong.
Ba vị thần thánh đó vừa biến mất, bầu không khí mới trở về bình thường như lúc ban đầu.
Tiểu Mạt bưng ly nước uống một ngụm thật lớn, cố gắng kiềm bản thân khỏi phát ra những âm thanh quá khích: "Ôi tim tôi, bọn họ thật sự quá đẹp trai rồi, đẹp đến mức tớ chẳng dám thở mạnh luôn ấy."
Đứa nhỏ này thật là dồ ái mồ* quá đi, nếu như cô dẫn Tiểu Mạt đi vòng quanh cái showbiz, gặp gỡ nhiều minh tinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành khác thì chắc cô ấy tắt thở tại chỗ luôn quá.
*Dồ ái mồ: Yếu (này ai xem TikTok quá 180 phút như editor thì biết rõ nè.)
Tĩnh Tĩnh cau hàng lông mày lại, dùng lí trí học bá của mình phân tích: "Sao tớ có cảm giác giáo thảo muốn cho Gia Ngư nhà chúng mình ngâm nước nóng vậy?"
Hoan Tử tay chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Gia Ngư: "Nhưng Gia Ngư của chúng ta chẳng phải cũng rất xinh đẹp sao, nếu như giáo thảo hồn lỡ sa vào đôi mắt Gia Ngư rồi thì đáng lí ra họ phải ở bên nhau lâu rồi chứ."
Nam Gia Ngư: "..."
Nào nào mấy đứa à, chị đang còn ngồi đây mà, sao lại chê bai thậm tệ thế...
Trên thực tế, Thẩm Thanh Phong đối với Nam Gia Ngư đích thật có chút hứng thú, nếu không hắn đã không nói những lời ái muội như ban nãy rồi.
Khuyên cô đi học khiêu vũ.
Cô rất hài lòng với hướng đi này trong cốt truyện, bởi lẽ khi tình tiết càng vào sâu thì khoảng cách giữa hai người cũng bắt đầu gần hơn.
Nhưng mà... diễn biến tiếp theo như thế nào thì bà đây là người điều khiển, sân chơi này là của cô, luật chơi cũng là của cô.
Tan trường, Nam Gia Ngư đi kế bên hỏi Tiểu Mạt: "Này, trường chúng ta có lớp dạy khiêu vũ không?"
"Trường mình có câu lạc bộ nhảy đó, cậu có thể tham gia. À, Hoan Tử không phải cũng ở trong câu lạc bộ đó sao?" Tiểu Mạt quay đầu nhìn sang Hoan Tử.
Hoan Tử gật đầu: "Tớ là thành viên trong nhóm nhảy hiện đại. Cậu thật sự muốn học ballroom dancing* à?"
*Ballroom dancing: một kiểu nhảy mà hai người sử dụng các bước và động tác đặc biệt để thực hiện các điệu nhảy như điệu waltz hoặc tango cùng nhau.
"Ừm, lúc khiêu vũ với Thẩm Thanh Phong tớ có lỡ giẫm lên chân anh ấy khá nhiều, haiz, tớ nghĩ mình nên học khiêu vũ thật tốt để không biến ai trở thành nạn nhân nữa."
Hoan Tử có hơi do dự nhưng nghĩ lại đoạn thời gian Gia Ngư lúc nào cũng bám theo Lục An như một con chó không hơn không kém, thật mẹ nó khó coi. Nên bây giờ thấy nha đầu này chịu đặt sự chú ý của mình vào giáo thảo quả thực làm Hoan Tử cô mừng rớt nước mắt.
Tĩnh Tĩnh bên cạnh bồi thêm một câu: "Này, cậu chưa gì đã say nắng Thẩm Thanh Phong rồi sao?"
"Không hề, học trưởng toả sáng tựa mặt trời, tuyệt vời như thế, tớ làm sao dám mơ mộng mình được sánh đôi cùng hoàng tử, tớ chỉ dám đứng từ xa để ngưỡng mộ anh ấy thôi!
"Không sao, thích cũng được nhưng tuyệt đối đừng mù quáng, không nên vì yêu mà vứt não đi như lúc thích Lục An."
Nam Gia Ngư dở khóc dở cười, những cô gái nhỏ này sắc sảo thật đó. . Truyện Huyền Huyễn
Hoan Tử xưa giờ chỉ thích hành động, không nói nhiều. Hôm qua nói dẫn cô đến câu lạc bộ, hôm nay liền mang người đi, chưa kể còn có bà chúa náo nhiệt Tiểu Mạt đi theo hộ tống.
Các thành viên trong câu lại bộ đều đã quen thuộc với Hoan Tử, cô ấy tiến đến thảo luận với mọi người một chút về việc mình có hai người bạn cùng phòng muốn học ballroom dancing.
Chủ nhiệm của câu lạc bộ là một đàn anh cực kì khôi ngô tuấn tú, anh cười nói: "Không thành vấn đề, vừa đúng lúc bên anh có tổ chức một lớp đào tạo khiêu vũ cấp tốc, diễn ra đúng nửa tháng, đảm bảo đầu ra cho các em. Thời gian bắt đầu lúc 3 giờ mỗi buổi chiều, kéo dài trong vòng một tiếng, có thời gian thì cứ ghé qua."
Hoan Tử hỏi: "Cái này có tính phí không anh?"
Chủ nghiệm im một chút rồi lên tiếng: "15 tệ?"
Hoan Tử: "..."
Khoé môi Nam Gia Ngư bỗng co rút, sợ rằng hai đứa bạn của mình đi tính kế người ta vì lo lắng cô không đủ tiền trả.
Cô vội vàng nói: "Bây giờ có thể bắt đầu luôn được không ạ?"
Chủ nhiệm là người cực kì lợi hại, có rất nhiều phòng trong trường anh được phép sử dụng cho mục đích tập luyện, yêu cầu của câu lạc bộ rất cao, đôi khi còn có thể tham gia các hoạt động, hội thi khác bên ngoài trường.
Tiểu Mạt cùng với Nam Gia Ngư bước vào trong, cả hai ai cũng có hứng thú với bộ môn này, nhắc đến khiêu vũ thì khẳng định nó là sự kết hợp nhịp nhàng của nam và nữ. Thế nên khi Nam Gia Ngư bắt cặp với Tiểu Mạt thì một trong hai người phải có một người nhảy bước nam.
Thoạt nhìn thì Nam Gia Ngư cao hơn Tiểu Mạt một chút, cô nói: "Để tớ nhảy bước nam cho."
"Không được đâu, bước nữ cậu còn chưa biết nhảy nữa mà."
Thật ra cô biết nhảy bước nữ, còn đặc biệt nhảy tốt điệu Waltz. Nhưng vì muốn đóng giả làm con cừu ngây thơ trước mặt Thẩm Thanh Phong nên cô đành phải giấu nghề.
Nếu không nhầm thì chẳng bao lâu nữa cô sẽ gặp được cái tên Thẩm Thanh Phong ngay tại chỗ này.
Mỗi lúc rảnh rỗi Nam Gia Ngư sẽ ngay lập tức ghé qua lớp học khiêu vũ, rất đều đặn, hầu như không sót ngày nào.
Sự "chăm chỉ" của cô cuối cùng cũng được đền đáp, ngay hôm thứ bảy cô bắt gặp được cảnh chủ nhiệm cười cười nói nói với Thẩm Thanh Phong.
Hôm nay chẳng hiểu vì sao Tiểu Mạt không thể đến lớp nên cô chỉ định tạt ngang qua sân khấu, đang chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Thẩm Thanh Phong ở phía đối diện đang tiến lại gần cô.
Đầu liền nhảy số, cô giả vờ lấy tay đấm nhẹ vào phần đùi như thể lập tuyện nhiều khiến chân vô cùng đau nhức.
Cô vốn dĩ sở hữu cho mình nhan sắc trời phú, chỉ cần ngồi một góc cũng đủ để thu hút sự chú ý của các nam sinh khác trong phòng.
Thẩm Thanh Phong tất nhiên cũng nhìn thấy cô.
Hắn cất bước đến gần, nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt nói: "Em thật sự nghe lời anh đến đây học khiêu vũ sao?"
Cô vừa ngẩng đầu liền bắt gặp gương mặt tuấn tú của Thẩm Thanh Phong, nhịn không được mà trốn tránh ánh mắt của hắn, toàn thân không biết phải làm gì, tay cũng trở nên thừa thải.
Chủ nhiệm câu lạc bộ: "Hội trưởng với cô bé này là người quen à?"
Thẩm Thanh Phong cười: "Đêm vũ hội Nguyên Đán vừa rồi có cùng nhau khiêu vũ." Dứt câu liền quay đầu nhìn qua phía Nam Gia Ngư: "Em học được những gì rồi?"
"Không tốt lắm, vừa rồi lại có người bị em giẫm lên. Hình như... em không có năng khiếu để học bộ môn này."
Thẩm Thanh Phong nhìn vào cần cổ trắng ngần của cô, ánh mắt dịu dàng nói: "Lại đây, chúng ta nhảy thử một khúc để xem em có tiến bộ hơn chút nào không."
Suy nghĩ một lúc cô mới đỏ mặt nhận lời.
Thành thật mà nói cái tên này từ vẻ ngoài lẫn tính cách đều tốt đẹp như thế, không một cô gái ngây thơ nào có thể chống cự nổi. Cho nên cô cũng không trách việc nữ chủ cam tâm tình nguyện trở thành vật thế thân vì hắn.
Cái gọi là động lòng suy cho cùng cũng chỉ là sự tham lam, nếu đã thật sự có tình cảm với nhau, ai lại muốn mình trở thành vật thế thân cho người khác cơ chứ?
Một từ thôi, thảm!
Một câu chuyện tình thảm hại.
Khuôn mặt cô trở nên thẹn thùng kèm với ánh mắt dáo dác bất định, sống chết cũng không nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Phong trong lúc đang khiêu vũ.
Vừa đảo mắt về phía cửa ra vào.
Ơ? Cái người mặc trang phục công nhân sửa chữa kia có hơi quen mắt nha.
Đối phương chỉ đứng trước cửa phòng huấn luyện quan sát rồi nhanh chóng rời đi, đến khi Nam Gia Ngư xoay một vòng thì đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Kệ đi, chắc là người qua đường thôi!
Con người cô vô cùng uy tín, cật lực giẫm vào chân Thẩm Thanh Phong, sau khi nhạc kết thúc cô liền hoảng loạn như con thỏ nhỏ.
"Học trưởng Thẩm, em, em xin lỗi, em lại giẫm lên chân anh nữa rồi."
"Không cần bận tâm." Thẩm Thanh Phong thấy cô trong dáng vẻ này, ánh mắt càng trở nên phức tạp.
Cô ấy không giống với học tỷ, chị ấy không hề nhát gan như thế này.
Thế nhưng, khi nhìn thấy hình ảnh của học tỷ thông qua cô, người con gái tuy đang mang tâm trạng sợ hãi bối rối nhưng đáy mắt không giấu được sự mến mộ dành cho hắn, Thẩm Thanh Phong không hiểu sao thấy trong lòng thỏa mãn.
Nam Gia Ngư kiên trì nói: "Dù sao giày của anh cũng bị em làm bẩn, em thật sự quá vô ý rồi. Nếu anh không phiền thì có thể cho phép em mang nó về nhà vệ sinh sạch sẽ được không ạ?"
Xung quanh cô tất cả các nữ sinh ai cũng ghen ăn tức ở, Nam Gia Ngư thế mà lại có thể cùng Thẩm Thanh Phong khiêu vũ, họ lập tức khịt mũi coi thường.
Cô ta đúng là thiếu hiểu biết mà, đôi giày học trưởng đang mang chính là phiên bản giới hạn của AJ, giá lên đến ngàn tệ, cô ta không sợ mang về nhà không cẩn thận làm hỏng sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.