*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor+Design: Yomost Blueberry
Beta: Milo Hahaha
Translator: Yakult Wahaha
_________________________________
Chương 1: Có gì mà khó xử? Chẳng phải chỉ là hiến cho cô ấy một quả thận thôi sao?
Ở An Thành tuyết rơi năm nay muộn hơn mọi năm, đợi mãi đến tháng Mười Hai mới có bông tuyết xuất hiện.
Tuy lượng tuyết không nhiều nhưng có vô số người dùng nó nặn thành những người tuyết đáng yêu cùng nhiều kích cỡ khác nhau, vội vàng chụp vài con ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Kết quả ngay trong đêm, những hạt tuyết nhỏ bé giống hệt những hạt pha lê, như được tổ tiên khích lệ, liền hóa thành một trận mưa tuyết.
Ngày hôm sau, ở An Thành đâu đâu cũng phủ đầy tuyết trắng, lá của cây bạch quả* chẳng còn thừa lại bao nhiêu, phía dưới lớp tuyết dày đặc, chúng phô bày màu sắc riêng của chính mình một cách mạnh mẽ.
Những trận bão tuyết khá lớn, chúng mang theo luồng gió Bắc, dự đoán sẽ kéo dài rất lâu.
Nam Gia Ngư bước xuống xe, khoác lên mình một chiếc áo lông dày dặn, dậm chân một cái, hai tay liên tục ma sát vào nhau, hơi thở mang theo những làn khói trắng.
Vội vàng đẩy cửa bệnh viện bước vào trong, lúc này cô mới cảm nhận được bầu không khí ấm áp, khác biệt với khí trời lạnh lẽo bên ngoài.
Có điều, hơi nóng hòa lẫn với mùi thuốc khử trùng nồng nặc trực tiếp phà vào mặt khiến cho cô cảm thấy hơi khó chịu.
Nếu như sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-nguoc-van-deu-bi-toi-hanh-ha/1174988/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.