Trong khoang xe nhỏ hẹp, cửa bị khoá kín mít, không khí có vẻ hơi ngột ngạt, khuôn mặt Nam Ngôn đỏ bừng.
Cô nghẹn họng nhìn anh trân trối.
Người anh em, anh có còn nhớ rõ anh là ảnh đế có quốc dân độ* rất cao không thế? Anh còn nhớ anh là con trai nhà họ Thẩm không? Sao anh có thể làm ra loại hành vi lưu manh này?
*Quốc dân độ: độ nhận diện với công chúng trong một đất nước.
Khoá cửa không cho con gái nhà người ta xuống xe, nếu không phải vì anh đẹp trai thì có lẽ bây giờ anh đã bị cảnh sát bắt rồi đấy!
"Anh có cảm thấy hành động khoá cửa chặn con gái trong xe rất mất mặt không?" Nam Ngôn uyển chuyển biểu đạt sự bất mãn của bản thân.
Thẩm Quân Cố bình chân như vại: "Cần mặt thì sao theo đuổi bạn gái được."
Nam Ngôn: "....."
Anh nói cũng có lý đấy chứ.
"Câu trả lời là gì?"
Anh nhìn Nam Ngôn chăm chú, trong đôi mắt là sự bình tĩnh mang theo vẻ kiên quyết.
Nam Ngôn liếm liếm môi, đột nhiên cô cảm thấy có một chút miệng đắng lưỡi khô.
Chẳng lẽ muốn cô thổ lộ tình yêu đầu đời của mình trong xe hơi sao?
Không đâu, không thể, để sau đi.
Nam Ngôn lặng lẽ đưa tay ra sau lưng kéo kéo chốt xe, nhưng cửa xe vẫn không có chút động tĩnh gì.
"Anh xem, buổi tối anh lái xe như thế rất vất vả, không bằng anh trở về trước rồi nghỉ ngơi cho tốt, có gì ngày mai chúng ta lại nói sau nha."
Nam Ngôn ôn tồn khuyên anh: "Mùa đông lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-nay-toi-khong-can/1696949/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.