Hai tiếng nữa theo lời của Đông Lĩnh cũng ngăn được Thẩm Quân Cố.
Nhà của Đông Lĩnh cực kì trống trải, trong phòng khách lớn như vậy cũng chỉ có một chiếc xích đu bằng gỗ, trên đất là vài cái tấm thảm đủ màu sắc nằm sát gần nhau, khắp nơi đều là các tờ giấy soạn nhạc.
Dễ thấy nhất vẫn là một chiếc giá áo lớn được làm bằng gỗ ngay trong phòng khách.
Trên giá áo là một bộ váy vào cuối thời nhà Thanh, đầu thời kì Trung Hoa Dân quốc.
Chiếc áo họa tiết đám mây có cúc cài áo nằm bên tay phải, tay áo được may thành ba tầng, phối hợp với chiếc váy màu hồng đào, phía trên được thêu một dải bươm bướm đen, Nam Ngôn vừa bước vào cửa liền nhận ra, đây là bộ đồ mà cô đã mặc để chụp poster phim.
Thẩm Quân Cố cũng nhận ra nó. Anh lườm Đông Lĩnh một cái.
Đông Lĩnh cũng không thèm quan tâm tóc của anh ta vẫn còn đang ướt, anh ta dạo một vòng quanh bộ váy trước mặt rồi ngước mắt lên nhìn Nam Ngôn.
"Cởi đồ ra."
Trong lòng của Nam Ngôn có một loại xúc động muốn nhào tới đánh cho người này vài phát.
Thẩm Quân Cố giận tái mặt: "Đông tiên sinh, làm ơn chú ý lời nói của mình cho cẩn thận."
Đông Lĩnh lầm bầm trong miệng: "Biết ngay có người nào đó ở đây là không thực hiện được mà...."
Thẩm Quân Cố vững vàng canh giữ ở bên người Nam Ngôn, Đông Lĩnh cũng không thể thực hiện được những gì anh ta muốn nên dứt khoát ngồi bệt xuống đất.
"Tôi thích em."
Anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-nay-toi-khong-can/1696921/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.