Nam Ngôn chậm rãi thở ra một hơi.
Trái tim vừa rồi còn kinh hoảng giống như đã tìm được cảm giác an toàn, dần dần bình ổn trở lại.
Trong nhà vệ sinh nữ, trên sàn nhà vương vãi đầy vết nước, phó đạo diễn đang ôm bụng nằm trên mặt đất, mặt của ông ta thoắt xanh thoắt đỏ, vặn vẹo dữ tợn, đôi mắt trông như hạt đậu đang trừng lớn oán giận nhìn bọn họ. Nhưng dưới tầm mắt của Thẩm Quân Cố, ông ta chỉ có thể nghẹn cục tức trở về, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thẩm Quân Cố nới lỏng cánh tay đang ôm thắt lưng của Nam Ngôn ra, thấp giọng hỏi cô: "Em đứng vững được không?"
Nam Ngôn một chân để trần, chân còn lại vẫn mang giày cao gót, mắt cá chân do mang giày nên ẩn ẩn có chút đau.
Cô gật gật đầu: "Không sao, tôi vẫn đứng được."
"Tốt lắm."
Thẩm Quân Cố đỡ Nam Ngôn, giúp cô đứng dựa vào cánh cửa. Sau đó, anh lấy một tấm bảng thông báo nhà vệ sinh đang được dọn dẹp treo ở cửa, tránh việc người khác đi vào lúc này.
"Em đứng yên ở chỗ này chờ tôi."
Thẩm Quân Cố kéo cổ áo xuống, đồng thời xắn ống tay áo ở hai bên lên đến khuỷu tay, anh quay sang nhẹ nhàng dặn dò Nam Ngôn rồi đi vào trong nhà vệ sinh, đóng cửa lại chặn Nam Ngôn ở ngoài.
Nam Ngôn chật vật cầm một chiếc giày cao gót trên tay đứng ở trước cửa nhà vệ sinh. Cô nhìn nhìn tấm thông báo được anh treo trước cửa.
Bên trong nhà vệ sinh nữ đang được đóng kín, thỉnh thoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-nay-toi-khong-can/1696898/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.