Hỗn chiến hạ màn, sắc trời đã hơi tối, bông tuyết bay tán loạn, không bao lâu đã che lấp vết máu cùng thi thể trên mặt đất. Đất trời trắng xoá một mảnh, tựa hồ tiếng giao tranh vừa rồi chưa từng xuất hiện.
Tu sĩ cấp thấp tạo thành tiểu đội bắt đầu dọn sạch chiến trường. Sở Ngư điểm lại quân số đệ tử Sở gia, xác nhận một người cũng không thiếu mới nhẹ nhàng thở ra.
Cũng may chỗ của hắn cách chiến trường khá xa, chỉ có Tạ Hi chú ý tới Sở Ngư bị đánh lén. Sở Ngư dặn dò y một chút, lại trấn an một chút, miễn cho hắn không chú ý một lúc là đứa này liền chạy tới trận doanh ma tu.
Trở lại Sở gia, Sở Ngư liếc mắt một cái liền thấy được Sở Thanh bung dù đứng ở trước cửa.
Sẽ không phải hắn vẫn luôn chờ ở nơi này đi?
Sở Ngư vội vàng đáp xuống, bước nhanh qua, "Đại ca!"
Hai mắt Sở Thanh sáng ngời: "Đệ đệ, không có việc gì đúng không? Có bị thương hay không? Thế nào? Có bị dọa hay không?"
Câu hỏi bay tới như súng liên thanh, Sở Ngư có chút chóng mặt. Lấy lại bình tĩnh, hắn kiên nhẫn mà trả lời từng câu một.
Sở Thanh hơi hơi yên tâm, bắt lấy Sở Ngư về phòng, lại bắt đầu thao thao bất tuyệt. Sở Ngư tuy rằng nguyện ý nghe Sở Thanh dặn dò, nhưng hắn thật sự không thể tiếp thu thao thao bất tuyệt lúc này, vội vàng xoa xoa thái dương, làm ra bộ dáng mệt mỏi.
Sở Thanh luôn chú ý nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-moi-ngay-deu-muon-cong-luoc-ta/3559402/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.