Vì hành vi xen vào ác liệt của Tạ Hi, Sở Ngư cảm thấy chính mình vẫn cần thiết tạo uy nghiêm sư huynh, liền lạnh mặt đem y đá ra ngoài cửa.
Giải quyết được phiền toái nhỏ, nhưng vẫn còn phiền toái lớn.
Sở Ngư nỗ lực suy nghĩ nên làm thế nào để duy trì lời nói dối kia——
Tạ Hi dễ lừa, còn giúp hắn lấp liếm. Đệ khống tuy cũng dễ lừa, nhưng lời nói dối vẫn không dễ dàng duy trì......
Hoàn toàn có thể tưởng tượng được Sở Thanh sau khi nghe được phụ thân mình có thể sống lại sẽ kích động đến mức nào. Hắn sẽ lập tức chuẩn bị nhân thủ khắp nơi tìm kiếm manh mối, căn bản sẽ không tin tưởng nam chính......
Bất quá, không nói cho Sở Thanh kia là năng lực của nam chính cũng là một ý hay, để hắn nghĩ rằng đây là ý tưởng của Sở Ngư tựa hồ cũng không tồi.
Sở Ngư vui sướng mà đả tọa chờ Sở Thanh trở về.
Bóng đêm dần dần dày, những vì sao rải rác trên trời. Đã là cuối mùa thu, lá cây đã rụng nhiều, qua không bao lâu nữa tuyết sẽ rơi ở Thanh Đồ.
Sở Ngư vô cớ run lập cập, mở mắt ra nhìn sắc trời.
Đã qua mấy canh giờ, hiện tại là giờ Hợi*, Sở Thanh như thế nào còn chưa trở về?
(*21h)
Sở Thanh từ trước tới nay đều đúng giờ Hợi sẽ trở về, không sớm một khắc không muộn một khắc. Sau khi trở về, điều đầu tiên hắn làm chính là tới cùng Sở Ngư ngồi đầu gối sát nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-moi-ngay-deu-muon-cong-luoc-ta/3485724/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.