Edit: Mị Mê Mều 
Anh gần như không chạm nhiều vào cô, cô gái nhỏ như bị ngâm trong nước, đã ướt đẫm hết, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mắt hoa đào híp thành vầng trăng non, cơ bắp cả người hoàn toàn thả lỏng. 
Quy đầu khổng lồ hình nấm chen mở lối giữa chập hẹp. Lúc chiếm giữ nơi sâu trong âm đ*o mềm mại, cô không kêu đau nữa, không kìm được bật tiếng thở dài thỏa mãn. 
Mà sau khi Trần Thù Quan cắm côn th*t nóng rực cứng chắc vào trong cơ thế cô gái, anh lại không tiếp tục động tác di chuyển nữa. 
Mạnh Sơ yếu đuối ôm lấy cổ anh, giống như một con gấu túi bám víu trong lòng anh, rầm rì rên rỉ, mềm mại cầu xin: "Trần Thù Quan, anh di chuyển đi mà... anh di chuyển đi, được không...? Trần Thù Quan, em... em muốn anh!" 
Được cô kêu gọi từng tiếng như vậy, nhìn lại đáy mắt Trần Thù Quan đã hiện ra thần sắc khác thường. Anh hận không thể thỏa mãn nguyện vọng của cô, hung ác cắm dương v*t giận dữ kêu gào dưới háng mình vào trong khe thịt của cô ngay lập tức. "Làm" cô, "làm" chết cô! 
Nhưng lòng tham của anh muốn có được nhiều hơn. 
Mặc dù anh biết rõ nguyên nhân cô khác thường như vậy hơn so với bất kỳ ai. 
Anh biết dáng vẻ dâm đãng và mê hoặc này của cô không phải mong muốn thực sự trong lòng cô. 
Nhưng anh không để tâm, bởi vì đối với anh mà nói, trên bản chất nó cũng không khác gì nhau. 
Chất dopamin tiết ra kiểm soát đại não con người, theo bản năng, con 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-luon-muon-doc-chet-toi/1016286/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.