Edit: Mị Mê Mều 
Mạnh Sơ sững sờ nhìn quần áo mà Trần Thù Quan gọi người đưa tới, có phải anh có sở thích gì với váy nhún bèo, nơ con bướm không thể cho ai biết không? 
Áo khoác lông bên ngoài màu trắng tinh may một vòng viền ren nhún bèo, sau lưng thêu nơ con bướm lớn màu hồng nhạt. Váy bên trong trăm nếp gấp bồng, quần tất là loại sợi len tổng hợp dài tới đầu gối, treo hai quả bóng lông xù xù khác nhau. 
Quần áo thế này, mặc vào quả thật là quá xấu hổ, chỉ sợ là bé Mạnh Sơ chừng mười tuổi mới thích nổi. 
Thực ra chẳng thể trách Trần Thù Quan, ít nhất không phải anh cố ý dặn dò như thế thật. 
Phạm vi sinh hoạt của Trần Thù Quan không có gì để khen, người anh dặn dò đi mua quần áo chính là nhân viên bảo vệ ở nhà anh hơn hai mươi mấy năm. Anh nói kích cỡ đại khái với người ta, chỉ nói mua cho cô bé, chắc ông chú trung niên hơn năm mươi tuổi đã hiểu lầm. 
Giữa đống quần áo gần như trần trụi lắc lư trước mặt anh, Mạnh Sơ thà lựa chọn tiếp tục tự mình quấn chăn. 
Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được mình mặc bộ quần áo như thế vào sẽ có dáng vẻ gì. 
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump* 
Mạnh Sơ túm làn váy của chiếc váy bồng một cách bất an. Trần Thù Quan đứng ngay trước mặt cô, ánh mắt anh dừng trên cô gái nhỏ chỉ cao gần đến yết hầu mình. 
Người đàn ông hơi nhướng mày, vóc dáng cô không cao gầy, không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-luon-muon-doc-chet-toi/1016281/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.