Edit: Mị Mê Mều 
Cuối cùng, Trần Thù Quan đã chạy đến. 
Mọi người sốt sắng mà vây quanh anh, nhìn anh kiểm tra kết quả thuốc thử, xác nhận mỗi một giai đoạn số liệu một cách cẩn thận. 
Trong phòng thí nghiệm lại không có lò sưởi, bên trong rất lạnh, Hứa Nguyện lau mồ hôi giữa trán, mắt không hề chớp, cả nháy cũng không nháy một cái. 
Trần Thù Quan đứng dậy, đẩy đẩy mắt kính, gật đầu nhẹ hầu như không thể thấy. 
Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, họ đều thấy được sự kích động khó nén trên mặt đối phương. 
Hứa Nguyện cân nhắc một chút, lên tiếng hỏi: "Sếp ơi?" 
Trần Thù Quan không không bị xung quanh ảnh hưởng chút nào, chỉ bình tĩnh tuyên bố: "Xác thực có thể dựa trên việc tạo ra các chất phản ứng tại chỗ.” 
Phòng thí nghiệm lập tức nhốn nháo, thậm chí có mấy nghiên cứu sinh đánh bạo xúi giục Trần Thù Quan mời khách. 
Trần Thù Quan đáp: "Các cậu chọn quán cơm đi, rồi thông báo trước cho tôi." 
Dứt lời, anh cởi áo blouse trắng, trực tiếp rời khỏi phòng thí nghiệm. 
Phản ứng của Trần Thù Quan hơi bình tĩnh quá mức, nhưng mọi người đã sớm tập mãi thành thói quen, huống chi hào quang trên người anh rất nhiều, đây chẳng qua là thêu hoa trên gấm mà thôi. 
Nhưng bọn họ không cần phải khiêm tốn, Diệp Hân và hai đàn chị đi thang máy chạy đến phòng thí nghiệm ở mỗi tầng báo tin vui. 
Không bao lâu sau, toàn bộ tòa nhà thí nghiệm đều biết được. 
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump* 
Buổi chiều hôm đó, đại học S 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-luon-muon-doc-chet-toi/1016272/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.