“Đại kiếp nạn… của Huyền Môn?”
Trong lòng Thời Lưu khẽ run lên, sắc mặt cũng trắng bệch: “Kiếp số đến từ đâu, sao lại có nhiều người chết?”
“Huyền Môn là tiên môn đứng đầu suốt mấy nghìn năm nay, kiếp nạn này đáng lẽ nên xảy ra từ sớm, là Lận Thanh Hà dùng sức của bản thân y trì hoãn đến tận bây giờ. Bây giờ, đại nạn của y đến gần, hạng người ruồi nhặng bu quanh đã cúi đầu phục tùng suốt mấy nghìn năm, tất nhiên không thể nhịn được nữa rồi.”
Phong Nghiệp thuận miệng đáp, sau đó ngước mắt nhìn thoáng qua nàng.
Đứng trước cánh cửa được bao phủ bởi kim quang cấm chế, Thời Lưu siết chặt Đoạn Tương Tư trong tay, cảm xúc trong mắt dao động dữ dội.
Phong Nghiệp lạnh nhạt cụp mắt xuống: “Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, bảo ngươi cách xa Lận Thanh Hà một chút. Tránh khỏi đến ngày y chết, ngươi lại bày ra dáng vẻ này.”
Thời Lưu hít sâu một hơi, nàng ngẩng đầu lên nhìn Phong Nghiệp: “Ta muốn ra ngoài.”
“Ngươi đi cũng vô ích, có thể quyết định kết cục ngày hôm nay chỉ có một người —— Chính là bản thân Lận Thanh Hà.”
Trong lòng Thời Lưu bỗng sinh ra dự cảm không lành: “Ý của huynh là sao?”
“Hoặc là giết hết toàn bộ tiên môn trong thiên hạ, bao gồm cả Huyền Môn,” Ma nhàn nhạt mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh đến cùng cực, “Hoặc là, giết một mình y.”
“——”
Bên ngoài phòng.
Tinh Đài, đỉnh Tông Chủ.
Lễ tế trời kết thúc, các khách khứa tiên môn đều ngồi xuống.
Yến Quy Nhất ngồi ở vị trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-luon-co-the-nghe-duoc-ta-noi-chuyen/3998616/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.