Lúc Phong Nghiệp lên tiếng, Thời Lưu lập tức hoàn hồn.
Vòng tay đang ôm hắn cứng đờ, vô thức muốn rút lại.
Nhưng thất bại.
Phong Nghiệp dễ như trở bàn tay chế trụ nàng, hắn liếc xéo nàng: “Là ngươi chủ động ôm ấp, giờ lại muốn trốn à?”
“Ta không cố ý.” Thời Lưu phản bác lại theo bản năng, “Ta, chưa tỉnh ngủ, ôm nhầm.”
“?”
Ma ngạo mạn nheo mắt lại, ống sáo đang xoay tròn trong tay chợt dừng lại, hắn thuận tay giơ lên phía trước, áp vào cằm của thiếu nữ, buộc nàng phải ngẩng đầu lên.
“Ôm, nhầm, hả?” Giọng của hắn khàn khàn, vừa từ tốn vừa nguy hiểm. “Vậy nếu ôm đúng, trong mơ ngươi muốn ôm ai?”
“......”
Đầu óc Thời Lưu trống rỗng.
Nàng vốn chỉ viện cớ trong lúc cấp bách, nên nào có nghĩ đến câu trả lời khi bị gặng hỏi tiếp chứ.
Không tìm được cớ lấp liếm.
Nhìn thấy ánh mắt né tránh của Thời Lưu, không chịu nhìn hắn cũng không nói lời nào, ngón tay đang cầm ống sáo mát lạnh từ từ siết chặt ——
“Người ngươi muốn ôm trong mơ là Yến Thu Bạch à?”
“......?”
Thời Lưu ngẩng đầu lên vì bất ngờ, nàng thật sự không theo kịp mạch suy nghĩ của ma.
Sao chủ đề đột nhiên liên quan đến sư huynh vậy? Chỉ là, khi vẻ mặt ngơ ngác và ngạc nhiên của thiếu nữ lọt vào mắt của Phong Nghiệp, lại trở thành bằng chứng tốt nhất cho sự chột dạ của nàng khi bị hắn vạch trần ——
Sáo ngọc bị thu lại đột ngột, Thời Lưu còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay của Phong Nghiệp đã đặt lên cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-luon-co-the-nghe-duoc-ta-noi-chuyen/3998571/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.