Nói xong, Thời Lưu chưa kịp ngẩng đầu lên thì bỗng ngẩn ngơ.
Thật ra, nàng cũng không biết lần này kéo dài bao lâu, nàng chỉ cảm thấy thiên địa linh khí ít ỏi khó cảm nhận được đột nhiên bị hấp thụ, như một cơn lốc xoáy cuồn cuộn quanh thân nàng ——
Sau đó, dường như ngọn sóng to lớn ấy ập xuống người nàng.
Thức hải bỗng dưng trống rỗng.
Lần nữa mở mắt ra, Thời Lưu đã đứng dưới chân một dãy núi xanh biếc kéo dài miên man.
Vẻ mặt của thiếu nữ vẫn còn hơi mờ mịt, nhưng theo bản năng, nàng về phương hướng khí cơ dao động kịch liệt ——
Ánh lửa đầy trời, sắc đỏ lấn át sắc mây, hừng hực như muốn nuốt chửng đêm đen như mực.
Càng đến gần thì tiếng chém giết càng rõ ràng.
“Chân trời” bỗng dưng biến thành “trước mắt”.
Thời Lưu không cố tìm hiểu xem làm thế nào mà Phong Nghiệp làm được điều này, nàng lo lắng quay sang bên cạnh, bắt gặp người nọ đang cụp mắt xuống, nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh nhạt nhưng không giấu được vẻ khác thường ——
“Tiểu đạo sĩ đang ở trên núi à?”
“......”
Phong Nghiệp hoàn hồn, sự hỗn loạn trong đáy mắt dần lắng xuống: “Nàng ta sẽ không chết.”
Thời Lưu sửng sốt một chút: “Vừa rồi huynh nói Yêu Hoàng đưa cô ấy đi, có lẽ cô ấy sẽ chết.”
“Nơi này là Thiên Diễn Tông.” Phong Nghiệp khôi phục lại vẻ thờ ơ, “Bọn họ đúng là đi cùng nhau, nhưng lại có cùng một mục đích. Trước khi Thiên Diễn Tông diệt vong, ngươi không cần lo lắng cho an toàn của thánh nữ kia.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-luon-co-the-nghe-duoc-ta-noi-chuyen/3998540/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.