Tuyết Vãn sững sờ mấy giây, khóe miệng giật giật.
Ánh mắt của nàng rất bình tĩnh đảo qua ba “người” đang ngồi bên cạnh: “Trảm yêu trừ ma?”
“Ừ.” Thời Lưu tự khẳng định, “Trảm yêu trừ ma.”
“... Thôi được rồi. Tiểu tiên tử nói gì thì chính là thế ấy.”
Tuyết Vãn nghiêng đầu sang một bên, gọi bồi bàn tiểu nhị vừa ló đầu ra: “Tiểu ca ca, lấy trà xuân tốt nhất của quán ra đây.”
Bồi bàn tiểu nhị đang thắc mắc tại sao cả sảnh vốn có rất nhiều khách mà giờ chỉ còn lại một bàn, nghe tiếng gọi, cậu ta bỗng trông thấy một tiểu đạo sĩ trông giống giang hồ lừa đảo chẳng biết từ đâu chui ra, đột ngột ngồi giữa một nhóm khách quý ăn mặc sang trọng, thân phận bất phàm.
Vẻ mặt của cậu ta hơi cứng lại, sau đó miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Không thành vấn đề, chỉ là đơn này tính cho ngài hay là?”
Tiểu đạo sĩ khí phách chỉ vào Yêu Hoàng tóc đen mắt đỏ ngồi phía đối diện: “Đương nhiên là tính cho hắn rồi.”
“Hả? Cái này…”
Tiểu nhị nhìn Văn Thị Phi với vẻ dò hỏi.
“Để nàng ta ghi nợ.” Đối phương đáp.
“Ồ.”
Văn Thị Phi cầm tách trà lên, cười mà như không cười ngắm nghía nó, nhưng ánh mắt vừa tà ác vừa lạnh lẽo, tựa như trong nháy mắt sẽ bóp nát tách trà này.
Sau đó, hắn dùng ánh mắt hệt như thế nhìn tiểu đạo sĩ ngồi ở phía đối diện: “Chỉ có điều, thiếu nợ ta, ngươi không sợ không có mạng để trả à?”
“Gặp gỡ tức là có duyên, công tử khách sáo như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-luon-co-the-nghe-duoc-ta-noi-chuyen/3998537/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.