Thời Lưu cảm thấy, dường như trên thuyền bỗng trở nên lạnh lẽo hơn.
—— Loại lạnh lẽo mà ngay cả tu giả Địa Cảnh cũng không thể chống cự được.
Và nguồn gốc của cơn ớn lạnh không thể giải thích này, dường như là…
Thời Lưu quay đầu lại, nhìn Phong Nghiệp đứng phía sau lưng một cách không chắc chắn lắm. Ma cụp mắt xuống, gương mặt tựa như trích tiên không vui không giận, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Phải chăng, nàng đã chạm đến quá khứ mà hắn không muốn nhớ lại? Thời Lưu bất an mím môi, đứng thẳng người lên: “Ta hơi lạnh.” Nàng ngập ngừng một chút, sau đó nhẹ nhàng nói: “Vậy, ta về phòng trước nhé?”
“......”
Cuối cùng ma cũng ngước mắt lên, nhàn nhạt liếc nàng.
Chỉ một cái liếc mắt.
Chẳng hiểu sao Thời Lưu cảm thấy toàn thân cứng đờ, như có ngọn ma diễm nào đó đóng băng nàng lại từ đầu đến cuối, khiến nàng không thể di chuyển.
Sau đó nàng trơ mắt nhìn ma từ tốn tháo thắt lưng của áo choàng, cởi ra, choàng qua vai nàng, đốt ngón tay như ngọc thon dài thong thả di chuyển, giúp nàng buộc dây thắt lưng lại ——
Sau đó, đột ngột kéo mạnh.
Thắt lưng bị siết chặt, suýt chút nữa kéo Thời Lưu ngã vào lòng của ma, hắn rủ mắt xuống một cách thờ ơ và ác ý, buông dây thắt lưng ra, sau đó nắm chặt lấy chiếc cằm thon gầy và trắng trẻo của thiếu nữ.
“Ngươi là thị nữ của ta,” Ma chậm rãi nói, “Khi ta không cho phép ngươi chết, ngươi không được chết. Nếu ngươi dám âm thầm chết đi, ta sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-luon-co-the-nghe-duoc-ta-noi-chuyen/3998532/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.