Chương trước
Chương sau
Tịch Tu cũng không biết tại sao sự việc lại phát triển thành như thế này.

Đồng Tư Thanh nói có thể giảng bài và chỉ cậu làm bài nhưng cái giá phải trả là cho anh nhéo mặt.

Tịch Tu khóc không thành tiếng, đây là cái giống ôn gì vậy nè?

Lâm Diệu Ngôn còn vỗ tay khen ngợi việc này, tỏ vẻ nói sau này sẽ không còn lo không hiểu bài nữa rồi.

Đã vậy còn làm một tờ giấy khen giả cho sự dũng cảm của Tịch Tu nữa.

Tịch Tu:...Sao cậu không đi die đi hả?

Đồng Tư Thanh và Tịch Tu càng ngày càng thân mật, tuy rằng quan hệ của anh với các bạn bàn trên bàn dưới không thể nói tốt được bao nhiêu nhưng cũng không đến mức hờ hững như lúc trước.

Hết thảy việc này đều nhờ công lao của Tịch Tu.

Sau đó, bàn trên bàn dưới còn sẽ nói đùa với Đồng Tư Thanh: "Học thần à, hôm nay Lâm Diệu Ngôn có thoa nước dưỡng da mặt mới cho Tịch Tu đó, thơm lắm ấy, cậu có muốn sờ thử không?"

Tịch Tu hoảng sợ ra mặt: "Cút cút cút, ông đây xài sữa dưỡng cho em bé là được rồi."

Hèn gì hôm nay Lâm Diệu Ngôn úp úp mở mở lấy ra chai nước dưỡng kêu cậu thoa lên, còn nói cô ta mua cái đó mắc lắm, tận mấy trăm đồng nhưng dùng rất tốt. Cô ta muốn xem xem, nếu để cho cậu xài thử thì có tốt hơn không?

Ngoại trừ Tịch Tu, hai nam sinh bàn trên bàn dưới cũng có thoa thử, cậu nhìn bọn họ bày ra dáng vẻ ông đây sướng đến bay lên trời làm cho Tịch Tu cũng dại ra, chẳng lẽ nước dưỡng này thần kỳ đến vậy sao?

Khoan đã, mấu chốt không phải là cái này!

Nhưng sau khi bị bọn Lâm Diệu Ngôn lừa dối thì Tịch Tu cũng thử thoa.

Ngàn lần không ngờ tới, bọn họ là đang đào hố cho cậu nhảy xuống.

"Đồng đội heo, cả đám bạn ăn hại! Đúng là gần mực thì đen mà!"

Tịch Tu bụm mặt, hai mắt rưng rưng giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt mà đấm ngực giậm chân.

Người xung quanh đều cười ha ha hi hi hết sức vui vẻ, ngay cả trong mắt Đồng Tư Thanh cũng lộ ra nhàn nhạt ý cười, anh niết niết ngón tay cảm nhận xúc cảm vừa nãy, anh cảm thấy có thể mua thêm mấy chai loại này để cho Tịch Tu xài dần.

Đúng là sờ lên càng thêm mềm mại.

Bên này Tịch Tu từ từ làm cho Đồng Tư Thanh hòa đồng cùng các bạn, còn bên kia, Đỗ Tư Tư nhìn hành động ngày càng thân mật của Tịch Tu và Đồng Tư Thanh thì càng ghen ghét đến phát cuồng.

Khi Đồng Tư Thanh còn là thần mắt cao hơn đầu không ai đến gần được, dù cho Đỗ Tư Tư có thích đi chăng nữa thì cũng chỉ yên lặng xa xa nhìn, nhưng đến một ngày thần lại bước xuống thần điện và gần gũi với người mà ả ghét nhất, thậm chí ngay cả những bạn học mà ả chướng mắt đó giờ cũng đều có quan hệ tốt với Đồng Tư Thanh.

Tất cả chuyện này cũng đủ làm cho Đỗ Tư Tư ganh tỵ đến điên lên.

Đỗ Tư Tư cảm thấy thích và yêu là không giống nhau, ả thích Nam Cung Ngạo nhưng tình yêu thì dành cho Đồng Tư Thanh.

Mà Nam Cung Ngạo, sau lần gã và ả cãi nhau một cách khó hiểu rồi tách ra, thì đến tận bây giờ vẫn chưa gặp lại.

Không biết Nam Cung Ngạo bị cái gì mà không thèm để ý đến ả nữa.

Đỗ Tư Tư cũng rất tức giận, ả cảm thấy là con gái thì cần được dỗ dành, Nam Cung Ngạo tự dưng giận dỗi rồi bỏ đi, đến bây giờ cũng không chủ động đi tìm ả, việc này nói lên gã không còn quan tâm đến ả nữa.

Hơn nữa trước đó gã có nói sẽ giải quyết chuyện mẹ gã đưa chi phiếu cho ả, nhưng hiện giờ lại không có chút động tĩnh nào.

Đủ để có thể thấy, lời của đàn ông nói không thể tin nổi.

Ả không hề biết lần đó Nam Cung Ngạo bị Tịch Tu coi như thằng hề mà đùa giỡn, sau khi trải nghiệm đĩa bay và tàu lượn siêu tốc bằng thịt thì gã cảm thấy thể diện của mình bị mất hết, cứ thế bực bội về nhà rồi trốn học cho đến tận giờ.

Vì thế, quản gia còn gọi điện méc cho cha mẹ của Nam Cung Ngạo.

Dĩ nhiên Nam Cung Ngạo sẽ không nói ra việc bị một đứa mọt sách mà mình xem thường như Tịch Tu đánh cho trời đất quay cuồng, gã nhớ đến chuyện Đỗ Tư Tư kể cho gã nghe rằng mẹ của gã lấy chi phiếu nhục nhã ả.

Ngay lập tức Nam Cung Ngạo mượn đề tài này nói mẹ gã không nên làm như vậy, gã thích Đỗ Tư Tư, Đỗ Tư Tư là người phụ nữ của gã.

Bởi vì hành vi này của mẹ gã đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình cảm của bọn họ.

Khiến cho mẹ của Nam Cung Ngạo tức đến mức không nhịn nổi.

Ban đầu, bà ta cũng không quan tâm đến Đỗ Tư Tư, chỉ nghĩ con trai mình chơi chơi mà thôi, nhà Nam Cung muốn liên hôn cùng với gia tộc khác nên dĩ nhiên phải giải quyết cô bạn gái nhỏ này của Nam Cung Ngạo rồi.

Lấy tiền đuổi người là cách giải quyết đơn giản nhất.

Nhưng ngàn lần không nghĩ tới, đứa con gái này lại kiêu ngạo như thế, bây giờ còn khuyến khích con trai bà ta đối phó với bà ta nữa.

Mẹ của Nam Cung Ngạo cực kỳ tức giận, mà bà ta giận lên thì ngay lập tức nhà họ Đỗ chịu tai họa.

Đầu tiên là trong xưởng của cha Đỗ muốn giảm biên chế nên ông bị nghỉ việc. Sau đó là trong xưởng mẹ Đỗ xảy ra chuyện, nhà xưởng thay đổi chủ nên bà ta cũng bị nghỉ việc.

Cha Đỗ mẹ Đỗ rầu thúi ruột mà đi tìm công việc mới, nhưng tìm kiểu gì cũng không được thuận lợi nên cứ thở ngắn than dài, không hiểu tại sao nhà họ lại xui xẻo đến như vậy chứ.

Đỗ Tư Tư ở trong trường hoàn toàn không biết việc này, ả còn vì chuyện ả yêu đương với Nam Cung Ngạo mà giận lẫy với gia đình.

Mỗi ngày đi đi về về vẫn luôn chiến tranh lạnh với cha Đỗ mẹ Đỗ nên cũng không biết bọn họ đã bị mất việc.

Đỗ Tư Tư vẫn luôn tìm cơ hội để làm cho mọi người biết được sự thật, rằng Tịch Tu là kẻ lừa đảo, rõ ràng sức lực của cậu ta rất lớn nhưng lại lừa người ta nói cậu ta yếu đuối mỏng manh.

Cứ trôi qua như thế, ngay khi ả vẫn mãi đầu bù tóc rối suy nghĩ thì đại hội thể thao của trường sắp bắt đầu rồi.

Mỗi ngày, ủy viên thể dục đều cầm bảng biểu cầu xin năn nỉ ỉ ôi các bạn học báo danh tham gia.

Lớp của bọn họ học được nhưng vận động không phải là thế mạnh của họ, mỗi lần đều bị áp chót.

Ủy viên thể dục đau đầu muốn chết, hắn đã báo danh chạy nước rút và chạy cự li dài rồi, còn rất nhiều hạng mục chưa đủ người nữa.

Đỗ Tư Tư gặp riêng ủy viên thể dục rồi báo danh môn đẩy tạ cho Tịch Tu.

Ủy viên thể dục tỏ vẻ hoang mang: "Tịch Tu báo danh nhảy xa mà, tạ quá nặng, cậu ta không được đâu."

Đỗ Tư Tư nói: "Cậu ta được mà, tôi với cậu ta là hàng xóm với nhau, tôi đã từng thấy cậu ta chơi đẩy tạ rồi. Nghe tôi đi, chuẩn không cần chỉnh. Cậu xem, môn đẩy tạ chưa đủ người kìa, với lại trước giờ lớp chúng ta đều bị áp chót, chỉ là đi tham gia thôi, đâu có kêu cậu ta lấy giải về đâu mà."

Ủy viên thể dục ngẫm lại thấy cũng có lý, Đỗ Tư Tư còn dặn dò hắn không cần phải đi tìm Tịch Tu để xác nhận, để ả nói với Tịch Tu là được.

Nhưng xét thấy trước đó Tịch Tu và Đỗ Tư Tư gây nhau không vui vẻ gì, nên ủy viên thể dục vẫn cảm thấy hắn có nghĩa vụ phải xác nhận lại với Tịch Tu mới đúng.

Lúc Tịch Tu nghe được Đỗ Tư Tư báo danh môn đẩy tạ cho cậu thì cậu ngẩn cả ra, sau đó, cậu cũng đã hiểu rõ ý định của Đỗ Tư Tư Tư.

Muốn lợi dụng chuyện này để cho mọi người đều biết cậu có sức lực rất lớn à?

Xàm lông, chẳng lẽ cậu ngốc đến nỗi không biết khống chế lại sức lực của mình hay gì?

Đồng Tư Thanh cũng biết sức lực của Tịch Tu lớn thế nào, chỉ đơn giản lần đó, anh nhìn thấy cậu chỉnh Nam Cung Ngạo đến nôn ra đầy đất thì cũng biết sức chiến đấu của cậu mạnh mẽ biết bao nhiêu rồi.

"Đúng vậy, không sai, Đỗ Tư Tư nói với tôi rồi, tôi báo môn đẩy tạ, cậu ta báo môn chạy cự li dài 3000 mét đó."

Tịch Tu hơi hơi mỉm cười, hai cái má sữa phồng lên, trắng nõn như ngọc, trong suốt mềm mượt. Mỗi ngày cậu đều dùng nước dưỡng mà Đồng Tư Thanh mua cho cậu, cũng không biết anh có sở thích kỳ lạ gì nữa.

Có điều sau khi thoa xong thì hình như thật sự càng mềm càng non cũng càng...nhéo đã ghiền.

"Vậy hả, cậu ta nói với cậu à?" Ủy viên thể dục còn tưởng hai người cãi nhau đến như vậy là đã đường ai nấy đi rồi chứ, không ngờ lại vẫn quan hệ tốt như lúc ban đầu.

"Đúng vậy, cậu ta nói với tôi rồi, cho nên cậu khỏi cần tìm cậu ta xác nhận lại."

Tịch Tu không tiếng động đào hố cho Đỗ Tư Tư, làm người á, dĩ nhiên muốn có qua có lại mới được!!!

"Được, biết rồi."

Đồng Tư Thanh chỉ cười mà không nói, thấy dáng vẻ vui sướng của cậu thì lại nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo cục thịt mềm mại đó.

Tịch Tu đã bị nhéo riết đến nỗi không còn biết giận là gì.

Cậu hừ hừ nói: "Chờ tôi cao lớn hơn thì sẽ không còn má sữa nữa."

Đồng Tư Thanh trầm ngâm, gật đầu nói: "Không sai, cho nên sẵn bây giờ còn thì phải bóp nhiều hơn một chút."

Tịch Tu: "..."

Nam Cung Ngạo ngây người trong nhà một thời gian rồi mới tiếp tục đi học.

Gã cảm thấy một cú điện thoại đó của mình là đã giải quyết được vấn đề, nên khi vừa đi học là chạy đi gặp Đỗ Tư Tư ngay để tranh công.

Đỗ Tư Tư thấy Nam Cung Ngạo tới tìm mình nhưng ả cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn, cũng không thèm đáp lại.

Nam Cung Ngạo khó hiểu, không biết tại sao Đỗ Tư Tư lại tức giận.

Tiếng chuông vào học vang lên, gã chỉ có thể về lớp học trước, gã còn cố ý hỏi đàn em của mình là mấy ngày gã không ở đây, có phải có người bắt nạt Đỗ Tư Tư hay không?

Các đàn em suy nghĩ lâu thật lâu, sau đó đều lắc đầu: "Đại ca, không có, mọi người đều biết chị dâu là người của cậu, ai mà dám chọc chứ."

"Vậy còn Tịch Tu và Đồng Tư Thanh thì sao?"

"Cũng không có, hai người này cứ dính nhau cả ngày, vào lớp tan học gì đều đi cùng với nhau, cũng không thấy bọn họ có gì với chị dâu cả."

"Hơn nữa, tôi còn nhìn thấy Đồng Tư Thanh nhéo mặt Tịch Tu đó, động tác đó làm cho người ta nhìn muốn nổi da gà. Đám người bàn trên bàn dưới của bọn họ còn ở đó ồn ào, không biết là đang chơi trò gì nữa."

Nam Cung Ngạo xùy một tiếng, còn nói bản thân không thích Đồng Tư Thanh, nhìn đi, còn chủ động đưa mặt ra cho người ta nhéo, đồng tính chết tiệt, ghê tởm!

Kết quả là, tin tức Tịch Tu và Đồng Tư Thanh là một đôi đồng tính cứ như vậy mà bị truyền ra ngoài nhờ cái miệng của Nam Cung Ngạo.

Lúc truyền tới tai của học sinh ban một thì mọi người đều tỏ vẻ ha ha ha ha.

Nhéo mặt một cái là biến thành dân đồng tính, vậy nam sinh bọn họ trọ lại ở trường rất nhiều, còn ngủ chung một phòng ngủ, chưa kể đã từng nhìn thấy đối phương trần truồng thì tính thế nào đây?

Đặc biệt là nghe nói tin tức này được truyền ra từ Nam Cung Ngạo thì mọi người càng cảm thấy đây chỉ là để bôi nhọ người khác mà thôi.

Ai lại không biết Nam Cung Ngạo vì chuyện của Đỗ Tư Tư mà kết thù với Tịch Tu và cả Đồng Tư Thanh chứ?

Điều này nói rõ là muốn chỉnh chết Tịch Tu và Tư Thanh mà.

Học sinh ban một không tin nên lên diễn đàn trong trường tuyên bố không được bịa đặt và truyền ra tin tức sai sự thật, tỏ vẻ hết thảy đều là lời nói vô căn cứ.

Đừng nói Đồng Tư Thanh, chính là các học sinh khác cũng đã từng nhéo mặt Tịch Tu rồi, ai kêu má sữa của người ta nhéo đã quá làm gì!

Đỗ Tư Tư nghe được lời đồn này do Nam Cung Ngạo thả ra thì tức muốn hộc máu, ả tìm Nam Cung Ngạo rồi liên tục mắng chửi.

Nam Cung Ngạo bị mắng đến ngu người: "Anh giúp em báo thù, em không cám ơn anh thì thôi mà em còn mắng anh? Có phải em thật sự thích Đồng Tư Thanh đúng không hả?"

Đỗ Tư Tư kiềm nén cảm xúc trong lòng, vừa khổ sở vừa ghen ghét, giận dỗi nói: "Tôi có thích cậu ta hay không thì liên quan gì đến anh?"

Nam Cung Ngạo tức giận nói: "Em là người phụ nữ của anh, em nói có liên quan đến anh hay không? Vì em mà anh cãi nhau với mẹ anh, em lại đối xử với anh như vậy à? Em còn có lương tâm không hả?"

Đỗ Tư Tư sửng sốt: "Thật sao? Anh không đi học lâu như thế, em tưởng là anh đã quên chuyện này mất rồi chứ."

Nam Cung Ngạo nhớ đến nguyên nhân tại sao lâu như vậy mới đi học lại thì mặt mũi tối sầm, nhưng gã đánh trống lảng: "Đương nhiên là không quên rồi, sau này mẹ anh sẽ không bao giờ bắt nạt em nữa, vì chuyện này nên anh mới nghỉ học lâu đến thế."

Đỗ Tư Tư nháy mắt bị cảm động, ả nhào vào trong lòng Nam Cung Ngạo, cảm thấy quả nhiên mình không nhìn lầm người.

Những oán trách và tức giận lúc trước cũng theo đó mà bái bai.

Còn Nam Cung Ngạo thì rất đắc ý ôm chặt Đỗ Tư Tư, tự cảm thấy gã thông minh dữ.

Trong lòng Đỗ Tư Tư rất hài lòng với cách làm của Nam Cung Ngạo, hai người ngọt ngọt ngào ngào trong chốc lát rồi Đỗ Tư Tư mới khoái chí mà nói cho Nam Cung Ngạo biết cách để chọc thủng Tịch Tu.

Nam Cung Ngạo ôm Đỗ Tư Tư, nghe thấy tên Tịch Tu, theo bản năng mà chân bị mềm một chút, chờ đến khi giật mình lại thì đen cả mặt, gã tỏ vẻ cực kỳ tức giận đối với hành vi yếu đuối nhu nhược của mình.

Sau khi nghe Đỗ Tư Tư nói có cách thì mắt gã sáng như sao: "Em nói xem, là cách gì?"

Đỗ Tư Tư đắc chí dào dạt nói: "Em cố ý báo danh môn đẩy tạ cho nó, sức lực nó lớn như thế, không chừng muốn ném người chỉ là chuyện nhỏ chứ đừng nói là đẩy tạ."

Nam Cung Ngạo mím môi, gã cảm thấy hai chân mình như bị nhũn ra, gã mới không nói chính gã là "người" đã từng bị đâu.

"Có thành công không đó? Lỡ nó cố ý khống chế sức lực thì sao?"

Đỗ Tư Tư rất tự tin lắc đầu: "Không thể nào, sức lực của nó lớn như thế, cho dù muốn khống chế cũng sẽ không khống chế được."

Nam Cung Ngạo vẫn cảm thấy không ổn lắm: "Nói vậy không bằng anh tìm vài người ở bên ngoài dạy dỗ nó một trận đi, với lại cho dù không đánh lại được thì chúng ta cũng có thể lén quay video lại, để cho mọi người đều biết được sự thật."

Gã không nhờ đàn em của gã, vì nếu để đàn em của gã đi thì nhất định Tịch Tu sẽ biết gã là người đứng phía sau, gã không muốn bị Tịch Tu cho đi tàu lượn siêu tốc thêm lần nào nữa đâu.

Nam Cung Ngạo sẽ không thừa nhận là do gã quá sợ hãi Tịch Tu.

Đỗ Tư Tư suy nghĩ rồi nói: "Vậy cứ làm luôn cả hai cách đi, nếu đẩy tạ có thể lật mặt được nó thì là tốt nhất, nếu không thể thì chúng ta thực hiện bước tiếp theo."

Nam Cung Ngạo gật đầu: "Được!"

Lại dây dưa với đối phương một lát nữa rồi Đỗ Tư Tư mới trở về lớp học đi học, ả nhìn thấy Tịch Tu và Đồng Tư Thanh đầu dựa đầu mà sửa bài thi thì khinh thường hừ hừ, chờ xem, sớm muộn gì cũng cho nó biết tay.

Đồng Tư Thanh sẽ biết Tịch Tu là loại người thế nào.

Tịch Tu vừa nhấc đầu lên liền thấy cái hất mặt xem thường người của Đỗ Tư Tư, cậu bĩu môi đáp lễ lại bằng một cái bĩu môi khinh thường, chọc cho Đỗ Tư Tư tức đến giậm chân.

Tịch Tu mặc kệ ả mà tiếp tục thảo luận bài thi với Đồng Tư Thanh, Đồng Tư Thanh chọt chọt má sữa của cậu: "Cái má hất lên xem thường của cậu có một không hai đấy."

Tịch Tu: "...Không phải khinh thường người ta đều là như thế à?"

Đồng Tư Thanh nói: "Lần đầu tiên tôi mới thấy."

Tịch Tu hừm hừm, khinh thường cái gì mà khinh thường, mất hình tượng quá, không nên bàn luận thì tốt hơn.

"Chúng ta tiếp tục đề tiếp theo, đề tiếp theo đi!"

Đại hội thể thao dưới sự chờ mong của Đỗ Tư Tư và để coi trò hề của Tịch Tu rốt cuộc cũng đến.

Trước khi bắt đầu đại hội thể thao, Tịch Tu cũng lo lắng bản thân mình sẽ không thể khống chế được sức lực của mình nên chuyên môn kéo Đồng Tư Thanh luyện tập cùng nhau.

Đồng Tư Thanh trong lúc vô tình đã phát hiện chuyện cậu ngược đãi Nam Cung Ngạo như thế nào, cho nên chuyện cậu có sức lực vô cùng lớn trở thành bí mật nhỏ của hai người.

Tịch Tu mượn quả tạ, dưới sự dẫn dắt của Đồng Tư Thanh đi tới nghe nói là căn cứ bí mật không ai biết mà bắt đầu tập luyện đẩy tạ.

Cậu ước lượng cân nặng của quả tạ trong tay, sau đó học theo động tác trong video, tính tính xong rồi nhẹ nhàng ném về phía trước, cuối cùng quả ta bay xa tới hơn trăm mét, hóa thành một đường parabol biến mất trước mặt mọi người.

Tịch Tu:...

Đây là cậu đã khống chế tốc độ rồi đó.

Đồng Tư Thanh nâng nâng mắt kính, bình tĩnh nói: "Dùng sức quá nhiều."

Tịch Tu xám xịt đi nhặt quả tạ về, sau đó chỉnh lại tư thế rồi dựa theo trạng thái dạng trói gà không chặt để quả tạ chảy xuống ra khỏi lòng bàn tay của mình, kết quả đúng là không xa nhưng lại cảm giác tư thế quá kỳ cục.

Đồng Tư Thanh bình luận: "Làm ra vẻ quá, nhìn một cái là thấy sai sai liền."

Tịch Tu:...Tự nhiên thấy khó thở quá đi.

Đồng Tư Thanh tiến lên, tự mình chỉnh lại tư thế vị trí cho Tịch Tu: "Vẫn phải giả vờ, lúc ném đi đừng dùng sức ở ngón tay, chỉ cần dùng sức ở lòng bàn tay đẩy nhẹ nó là được."

Tịch Tu ờ một tiếng, cậu ghé mắt nhìn lông mi dày và dài của đối phương sau cặp mắt kính, trong lòng cậu len lén dùng thước đo lên.

Hừ, lông mi dài chi dữ vậy.

Cậu vừa nghĩ ngợi vừa dựa theo những gì Đồng Tư Thanh nói, giả vờ theo tư thế và vị trí đó, sau đó dùng sức ở lòng bàn tay nhẹ nhàng tung ra.

Tuy rằng vẫn còn khá xa, nhưng cũng may đã ở trong phạm vi của người bình thường có thể ném được.

Tịch Tu vui mừng quá đỗi lại tiếp tục thí nghiệm mấy lần, cậu không phải vận động viên đẩy tạ chuyên nghiệp nên không cần phải bày ra tư thế tiêu chuẩn, dù sao quan trọng là có tham dự thôi mà.

Cứ như vậy là cậu có thể nhờ vào tư thế mà giở trò để cho bản thân cậu nhìn có vẻ rất khó khăn khi dùng sức rồi.

Đồng Tư Thanh đứng ở bên cạnh nhìn cậu luyện tập, anh hơi tò mò hỏi: "Khi nào thì cậu phát hiện sức của mình lại trở nên mạnh thế này?"

Tịch Tu bĩu môi: "Có thể là do ngày đó suýt chút nữa bị bồn hoa rớt trúng đầu nên bị tức điên lên, rồi bỗng nhiên tôi có sức mạnh Hồng hoang chi lực đó."

Tuy Đồng Tư Thanh cảm thấy lý do này rất là xạo sự, nhưng làm bạn ngồi cùng bàn lâu như vậy nên việc Tịch Tu kết thù với bọn Đỗ Tư Tư như thế nào thì anh cũng đã sớm biết rõ mười mươi.

"Đỗ Tư Tư và Nam Cung Ngạo..." Anh nhận xét: "Giống như kẹo mạch nha vậy." Cứ dán lấy nhau, không thể nào xé xuống được.

Tịch Tu thấy mình tập cũng ổn ổn rồi, cậu chạy đi nhặt quả tạ về rồi đặt mông ngồi xuống ghế đá: "Còn không phải à? Tôi đổ tám đời mốc nên không chỉ làm hàng xóm với Đỗ Tư Tư mà còn là bạn cùng lớp với cậu ta đấy."

Bởi vì liên tục tập luyện nên lòng bàn tay chưa từng đụng qua môn đẩy tạ như Tịch Tu đều bị mài đến đỏ bừng.

Đồng Tư Thanh thấy vậy thì hơi nhíu mày, anh lấy khăn giấy từ trong túi ra, nhẹ nhàng xoa xoa vết bẩn trong lòng bàn tay cậu: "Đi tới phòng y tế bôi thuốc đi."

Tịch Tu không quan tâm nhìn lòng bàn tay mình, tuy rằng nhìn đỏ ửng nhưng lại không bị tróc da, vậy thì không sao cả: "Không cần, việc nhỏ thôi mà. Đúng rồi, cậu có muốn luyện tập nhảy xa không?"

Tịch Tu không có sở trường gì đặc biệt trong các môn thể thao, cậu chỉ tùy tiện báo danh môn nhảy xa, sẵn tiện báo danh luôn cho Đồng Tư Thanh.

Dù sao rảnh rỗi cũng chẳng biết làm gì, vậy thì mọi người cùng tham gia chung với nhau thôi!

Đồng Tư Thanh lắc đầu: "Không cần, môn này rất đơn giản."

Tịch Tu nhìn cặp chân dài của đối phương rồi nhìn lại chính mình, cậu âm thầm dịch chân vào, thôi đi, cậu nhắc đại lão làm cái gì?

Người ta là con trai ruột của tác giả mà, cho dù có nhảy không qua thì cũng là hạng nhất hàng thật giá thật đấy!

Sau khi nghĩ như thế, Tịch Tu nói: "Vậy cậu đi cùng với tôi tới sân thể dục luyện một chút đi. Tuy là tôi không cầu được thứ hạng nào nhưng tốt xấu gì cũng không thể bị loại trong vòng đầu tiên được, như vậy mất mặt lắm luôn. Dù sao chân tôi cũng dài theo chiều dài trung bình mà."

Ánh mắt Đồng Tư Thanh dừng lại trên đùi của cậu rồi gật gật đầu: "Được! Nhưng mà trước đó, đi bôi thuốc cái đã."

Tịch Tu bất đắc dĩ, ngón tay xoa xoa lòng bàn tay: "Cậu xem, không còn đau nữa, chỉ nhìn hơi ghê thôi. Được rồi, tôi không phải đứa được nuông chiều từ bé mà, đi thôi."

Đồng Tư Thanh đẩy đẩy mắt kính: "Vậy được, nhưng nếu lần sau cậu bị Đỗ Tư Tư hại thêm lần nữa, cậu không thể lại tương kế tựu kế."

Tịch Tu rất vui vì được đại lão quan tâm, cậu cảm thấy quan hệ của mình và đại lão lại tiến thêm một bước: "Yên tâm, yên tâm, tôi có phải đồ ngốc đâu!"

Trước đại hội thể thao một ngày, ủy viên thể dục phát cho mọi người bảng số tham gia đại hội thể thao.

Đỗ Tư Tư nhận được hai tờ bảng số, lúc ả nghe ủy viên thể dục nói bảng số thi môn chạy cự li dài 3000 mét thì bị ngu người ngay tại chỗ.

"Chờ một lát, tôi báo chạy cự li dài 3000 mét hồi nào?"

Ủy viên thể dục tỏ vẻ mờ mịt: "Không phải cậu đã nói với Tịch Tu là cậu muốn báo danh sao?" Nói xong, hắn phủi tay Đỗ Tư Tư ra, nhanh chóng nói: "Thi đấu cho tốt, cố lên! Môn chạy cự li dài chỉ có một mình cậu là nữ sinh báo danh thôi đó, rất hiếm thấy! Tôi còn có việc, tôi đi trước nha!"

Ủy viên thể dục thật sự rất vội, đại hội thể thao càng tới gần thì hắn càng thêm vất vả.

Mắt thấy đối phương đã chạy mất, Đỗ Tư Tư không có chỗ để phát giận, ả cầm lấy bảng số hùng hổ đi tìm Tịch Tu: "Tịch Tu, cậu làm vậy là có ý gì? Tôi nói với cậu tôi muốn báo danh môn chạy cự li dài 3000 mét lúc nào hả?"

Tịch Tu cũng vừa lấy được bảng số của môn nhảy xa và đẩy tạ, cậu nghe vậy thì hỏi ngược lại: "Vậy tôi nói với cậu tôi muốn báo danh môn đẩy tạ rồi nhờ cậu báo giùm cho ủy viên thể dục hồi nào thế?"

Đỗ Tư Tư nghẹn lời, giây tiếp theo ả cãi chày cãi chối: "Cậu đã nói với tôi rồi, chỉ do cậu quên mất thôi!"

Tịch Tu thả tay xuống: "Vậy cậu cũng nói với tôi rồi, chỉ là do cậu quên mất thôi."

Đỗ Tư Tư tức muốn khóc: "Sao cậu lại có thể như vậy?"

Tịch Tu rất vô tội hỏi lại: "Tôi thế nào? Tôi có thể nào đâu, tôi chỉ là có qua có lại thôi mà!"

Tất cả bạn học xung quanh nghe được thì lập tức biết đã xảy ra chuyện gì.

Còn không phải là do Đỗ Tư Tư cố ý hãm hại Tịch Tu, cố tình báo danh môn đẩy tạ cho cậu, sau khi Tịch Tu biết thì ăn miếng trả miếng, báo danh cho ả môn chạy cự li dài 3000 mét à?

Các bạn học cười xỉu, trong lòng sôi nổi nhấn like cho Tịch Tu, cảm thấy cậu làm hay lắm luôn.

Mặc dù bọn họ không hiểu tại sao Đỗ Tư Tư lại báo danh môn đẩy tạ cho Tịch Tu, nhưng nhớ lại mẫu thuẫn giữa ả và Tịch Tu thì mọi người đều chắc chắn đây không phải là chuyện hay ho gì.

Tịch Tu phản kích lại, việc đó hết sức bình thường.

Lâm Diệu Ngôn còn nói: "Đỗ Tư Tư, đây chính là danh dự của tập thể! Cậu cũng không thể bỏ gánh không làm được, tuy lớp chúng ta không có thành tích tốt ở đại hội thể thao nhưng chưa bao giờ có bạn học nào bỏ cuộc hết."

Đương nhiên Đỗ Tư Tư không muốn thi đấu, ả còn chuẩn bị tìm cái cớ nào đó để khiến cho nữ sinh khác thế ả.

Nhưng chuyện ả báo danh môn đẩy tạ cho Tịch Tu bị truyền ra ngoài rồi, nữ sinh nào mà chịu thế ả chạy nữa chứ? Vốn dĩ chạy bộ đã mệt rồi, đừng nói chi đến việc chạy 3000 mét, đúng là mệt chết người ấy.

Không quen thân thì ai mà chịu được?

Đỗ Tư Tư này, ả đúng là tự làm bậy không thể sống.

Sau khi ủy viên thể dục biết được ngọn nguồn, hắn càng phản cảm với Đỗ Tư Tư hơn, sao ả có thể lợi dụng chuyện quan trọng như đại hội thể thao này để làm chuyện như thế chứ? Không hề nghĩ đến danh dự của cả lớp, đúng là làm cho người ta ghét cay ghét đắng!

Vì thế, hắn còn đi tìm riêng Đỗ Tư Tư, trong tối ngoài sáng cảnh cáo một phen, bảo ả phải chú ý cái gì gọi là danh dự của tập thể lớp, cứng rắn bắt Đỗ Tư Tư phải nhận mệnh.

Đỗ Tư Tư cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống, ả muốn trực tiếp bỏ gánh không làm, thậm chí còn nghĩ ra cớ bị hành kinh mà không thi nhưng lại bị bạn cùng bàn lật mặt.

Bởi vì lúc Đỗ Tư Tư tới mùa dâu rụng không có mang theo băng vệ sinh nên có hỏi mượn bạn cùng bàn với ả, nên cô bạn ngồi cùng bàn còn nhớ rõ.

Giở trò mà bị bạn học làm mất mặt như thế, Đỗ Tư Tư tức đến giãy đành đạch, giọng nức nở mà nói: "Mọi người đều bắt nạt tôi", sau đó chạy ra ngoài.

"Mịe, ai thèm chơi với cậu ta! Thật quá đáng!"

"May là Tịch Tu thông minh, nếu không thì bị ăn hiếp rồi."

"Đúng vậy, tôi xem cậu ta còn tìm ra cái cớ nào nữa. Nếu cô đồng ý lý do của cậu ta, để cho cậu ta khỏi cần tham gia thì chúng ta cũng đừng tham gia luôn!"

"Đúng đó."

...

Chủ nhiệm lớp đương nhiên sẽ không chấp nhận, ủy viên thể dục đã kể rõ ràng mọi chuyện cho chủ nhiệm lớp rồi, chủ nhiệm lớp cũng rất đau đầu, không hiểu tại sao một học sinh giỏi lại lầm đường lạc lối thế này.

Nên lúc Đỗ Tư Tư tới gặp cô giáo xin không tham gia, chủ nhiệm lớp lập tức không đồng ý, cũng nghiêm khắc phê bình ả một trận.

Trong lòng Đỗ Tư Tư tức muốn chết, vừa quay đầu là đi tìm Nam Cung Ngạo để khóc lóc kể lể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.