“Dạo này cô liên tục phạm lỗi, nếu khoảng thời gian tiếp theo cô vẫn còn tái diễn tình trạng này chúng tôi chỉ có thể sa thải cô.”
Nguyễn Vân Sênh giật mình, lo lắng chạy tới hỏi: “Túy Ngọc, không phải anh không thể đi vào ư?”
Túy Ngọc không đáp, chỉ bước từng bước vào trong. Nguyễn Vân Sênh bước nhanh hai bước cố ý chặn trước mặt anh, nhưng Túy Ngọc bước thẳng qua người cô, đi vào cửa.…“Xin lỗi sếp, tôi sẽ chú ý, lần sau tôi sẽ không tái phạm nữa.”
Nguyễn Vân Sênh liên tục được lắc đầu, nói năng lộn xộn: “Sao anh lại đột nhiên làm vậy, anh càng ngày càng trong suốt rồi, em đưa anh về, nếu anh tiếp tục ở đây sẽ biến mất.”
Dịch: Nguyễn Uyên
…
…
Ngay giây phút ấy, Nguyễn Vân Sênh thấy cơ thể anh dao động kịch liệt, càng trong suốt hơn, thậm chí có thể nhìn thấu phong cảnh phía đối diện. Cô chạy đến cố gắng níu kéo anh nhưng đều thất bại, cô chỉ có thể lặp lại: “Túy Ngọc, chúng ta ra ngoài đi, chúng ta về nhà có được không?”
Nguyễn Vân Sênh giật mình, lo lắng chạy tới hỏi: “Túy Ngọc, không phải anh không thể đi vào ư?”“Tôi đã hoãn tiền thuê nhà cho cô một lần rồi, thế mà bây giờ cô lại nói cô mất ví nên không có tiền trả?”
“Cháu thật sự xin lỗi, mấy hôm nữa cháu sẽ vay tiền bạn rồi gửi bác ạ.”“Cháu thật sự xin lỗi, mấy hôm nữa cháu sẽ vay tiền bạn rồi gửi bác ạ.”
Hết chương 06!
Ngay giây phút ấy, Nguyễn Vân Sênh thấy cơ thể anh dao động kịch liệt, càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-la-quy-ngoc/932799/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.