"Khưu Bạch, anh của cậu đến kìa."
Bạn học bên cạnh vỗ vỗ Khưu Bạch đang chú tâm vẽ tranh, Khưu Bạch quay đầu nhìn liền nhìn thấy một bóng người cao thẳng đang tựa vào cửa.
Cậu đặt cọ vẽ xuống chạy tới, ngẩng mặt lên cười nói: "Hết tiết học rồi hở?"
Chu Viễn đưa tay lên xoa vết sơn đỏ trên mặt cậu, "Ừ, đi ăn cơm."
"Được, chờ em thu dọn đồ đạc đã!" Khưu Bạch cất bút vẽ, khoác ba lô lên cùng Chu Viễn bước ra khỏi lớp học.
"Anh cứ tới tìm em, tất cả bạn học của em đều biết anh hết rồi."
Chu Viễn hỏi ngược lại: "Vậy em không muốn anh tới sao?"
Khưu Bạch vội vàng xua tay, "Đương nhiên không phải, chỉ là nơi anh học cách chỗ em hơi xa chút, lần trước em đạp xe đi tìm anh cũng mất hai mươi phút lận."
"Vậy là do em lạc đường rồi, anh đi bộ tới đây cũng chỉ mất hai mươi phút." Chu Viên không thương tiếc đả kích Khưu Bạch.
Lần trước Khưu Bạch đi đến trường Đại học của anh tìm anh, đã nói buổi trưa mười hai giờ gặp nhau, kết quả anh đợi ở cửa lớp học đến mười hai giờ rưỡi mới nhìn thấy người ta thở hồng hộc đạp xe đạp xuất hiện, trễ thêm chút nữa, chắc Chu Viễn phải dùng loa phát thanh tìm đồ bị mất để tìm mất.
Khưu Bạch cúi đầu không phục, bĩu môi lẩm bẩm trong miệng cái gì không biết, dù sao cũng chẳng phải lời hay gì.
Chu Viễn mặc kệ cậu, đến nhà ăn búng trán cậu một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-la-cua-toi/3456356/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.