Lúc Khưu Bạch tỉnh lại trời cũng đã sáng trưng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng nhỏ, khí trời rất sáng sủa.
Tối hôm qua lăn lộn cả đêm, Chu Viễn giống như tinh lực vô hạn, hơn nữa bị kích thích đến hưng phấn dị thường. Làm cậu đến ngất đi hai lần, cuối cùng cậu bất tỉnh, mềm nhũn thành một bãi nước, đến thời điểm kết thúc cũng không biết.
Cánh tay tê dại, Khưu Bạch vừa định nhúc nhích lại cảm giác có thứ gì đó đè lên. Cậu híp đôi mắt ngái ngủ của mình lại, nhìn thấy một mái đầu đen đang dựa vào ngực mình.
Là Chu Viễn, tứ chi cao to của anh co lại thành một đoàn, vùi vào trong lòng Khưu Bạch, trán tựa trên ngực, tay còn đang nắm chặt thòng lọng vòng cổ, tựa hồ sợ Khưu Bạch sẽ chạy trốn.
Rõ ràng cao lớn là thế, nhưng lúc này lại giống như một đứa trẻ thiếu tình thương ôm lấy Khưu Bạch không buông, ngủ say sưa ngon lành, tiếng ngáy khe khẽ.
Khác xa cái người hôm qua đánh mông cậu một cách thô bạo, làm nhục cậu, đùa bỡn cậu. Đáng thương co lại ở đó, như thể anh mới là người bị dằn vặt.
Khưu Bạch thấy buồn cười, rồi lại mềm lòng không chịu được. Cậu nhìn chằm chằm Chu Viễn không chớp mắt, trong lòng như có một bé thỏ, nhảy lên định hôn người đàn ông đáng yêu này.
Cậu biết Chu Viễn đã lâu không có một giấc ngủ ngon, kể từ khi biết được cậu đến từ thế giới khác, Chu Viễn luôn trong tâm trạng bồn chồn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-la-cua-toi/3456346/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.