Chương trước
Chương sau
Dưới ánh đèn lờ mờ, Tô Cẩm tóc tai xoã tung, sắc mặt tái nhợt, viền mắt sưng tấy, giọng khàn khàn.

"Con không muốn gả cho Lý Nhị."

"Hai người chúng mày đều đã làm ra chuyện đó rồi, mày không gả cho hắn thì gả cho ai!" Tô Kiến Quốc hút một ngụm thuốc rồi nhả ra, trên khuôn mặt che kín nếp nhăn đều là phiền muộn.

"Lý Nhị thực sự không phải là người tốt đẹp gì, lão Tô, ông nghĩ lại đi." Mẹ Tô lau nước mắt trên khóe mắt.

Tô Kiến Quốc đập mạnh điếu thuốc xuống mặt bàn, trừng mắt lên tựa hồ chuẩn bị gầm rú, nhưng vừa nhìn thấy vợ con đang gào khóc thương tâm liền nghẹn lại. Một lúc sau mới như mất hết sức lực, suy sụp tinh thần mà thở dài một tiếng, vuốt khuôn mặt già nua hai cái.

"Chuyện xấu hổ của mày với Lý Nhị mọi người trong thôn đều thấy được, mày không gả cho hắn thì còn gả cho ai được đây? Sớm biết có ngày hôm nay, vì sao mày nhất định phải cùng hắn "dính" cùng một chỗ hả!"

Tô Cẩm vội vàng nói: "Con là bị người khác đánh bất tỉnh, con cái gì cũng không biết, vừa mở mắt ra thì đã ở đó..."

Tô Kiến Quốc giơ tay lên ngắt lời cô, giọng điệu vừa phẫn nộ vừa nhục nhã, "Mày nói cái này có ích lợi gì, ai nhìn thấy? Ai sẽ tin mày? Người ta chỉ có thể nói mày không biết tốt xấu, nói mày muốn đàn ông đến điên rồi, vậy mà "giày rách" với Lý Nhị!"

Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng khóc nức nở của mẹ Tô.

Một lúc sau, thanh âm vô lực của Tô Kiến Quốc vang lên, "Lý Nhị là cái thứ lười biếng, nhưng nhà hắn giàu có, mày gả đi cũng không chịu khổ, dù sao cũng ở cùng một làng, có chuyện gì mày cũng có thể về nhà nói được, hắn cũng không dám bắt nạt mày."

Câu nói này không biết là đang an ủi Tô Cẩm hay là đang an ủi chính bản thân ông, nói tóm lại là ông đã trực tiếp quyết định đem Tô Cẩm gả cho Lý Nhị.

Tô Cẩm rũ mắt, những ngày qua cô đã la hét, khóc lóc, thậm chí là quỳ xuống cầu xin, nhưng Tô Kiến Quốc vẫn quyết tâm đem cô gả cho Lý Nhị.

Cũng giống như đời trước, cố chấp muốn gả cô cho Chu Viễn.

Tại sao cha cô chỉ quan tâm đến mặt mũi, lời đồn đãi, tại sao không thể nghe theo nguyện vọng của cô?

Cô giận, cô oán, cô hận!

Cô càng hận Chu Viễn hơn, cô biết là Chu Viễn đã tạo ra tất cả những thứ này, nhưng cô không có bằng chứng, cũng chẳng ai tin lời cô nói cả.

Mọi người đều biết Chu Viễn phiền cô, đã sớm cùng Tô gia phân rõ giới hạn, không thể nào có khả năng gặp riêng Tô Cẩm được. Tô Kiến Quốc cũng không chịu báo cảnh sát, các thôn dân ngu muội vô tri, coi công an như hồng thủy mãnh thú, chỉ sợ mang đến ảnh hưởng không tốt cho thôn, càng sợ gièm pha truyền đi làm mất mặt, làm hỏng thanh danh của các cô gái khác ở nơi này.

Vì vậy cô chỉ có thể đem hết thảy đắng cay nuốt vào bụng, nhận lấy thiệt thòi mà làm người câm!

Nhưng cô không cách nào chịu được ánh mắt châm chọc cùng miệt thị của người trong thôn nhìn cô, như thể đang nhìn một "con chó cái" không biết liêm sỉ! Ánh mắt đó cùng ánh mắt của những người phụ nữ kiếp trước nhìn cô thời điểm cô làm gái đi*m giống nhau như đúc!

Cô nhớ tới những ngày đó liền khủng hoảng, sợ hãi đến phát run. Cô muốn chạy trốn, muốn rời đi nơi này, nhưng cô có thể đi nơi nào? Đời trước là Khưu Bạch nghĩ biện pháp giúp cô lấy thư giới thiệu mới có thể vào thành, mà lần này không có ai giúp cô, không có thư giới thiệu cô không thể ngồi xe được, đến thị trấn cũng không thể ra.

Tô Cẩm mỗi đêm đều chìm trong cơn ác mộng, khi tỉnh lại cả người đều là mồ hôi lạnh. Thời gian dài gào khóc khiến làn da của cô khô ráp. Chờ khi cô nhận ra được, nhanh chóng giơ tay muốn nắm lấy linh tuyền trước ngực, lại sờ vào khoảng không.

Suy sụp thống khổ, cô rốt cục đã làm mất chỗ dựa lớn nhất của mình kể từ khi trọng sinh.

Cô như phát điên mà đi tìm khắp nơi, gặp người liền hỏi có thấy ngọc bội của cô không. Nhưng những người đó thậm chí còn không nói chuyện với cô, hoặc nhìn cô với vẻ ghê tởm, hoặc là dùng ánh mắt hạ lưu quét khắp cơ thể cô.

Vợ chồng Tô Kiến Quốc vội vàng kéo cô về nhà nhốt lại, cùng Lý gia thương lượng xong ngày kết hôn, chỉ đợi thời gian vừa đến liền đưa đi.

Khưu Bạch đang chuẩn bị tắm thì mới nghe được tin này.

Khí trời lạnh, vì vậy phòng tắm không thể dùng. Chu Viễn liền dời thùng tắm vào phòng ngủ, từng chậu từng chậu nước nóng đổ đầy vào.

Khưu Bạch ngồi trên mép giường, đung đưa chân nhìn anh bận rộn, tò mò hỏi: "Tô Cẩm làm sao có thể bằng lòng gả cho Lý Nhị được nhỉ?"

Động tác đổ nước của Chu Viễn dừng lại một chút, đặt ấm nước xuống, từ trong tủ lấy ra mặt dây chuyền bằng ngọc đưa cho Khưu Bạch, ngữ khí bình thản mà trần thuật lại sự tình. Sau đó làm như không liên quan tiếp tục đi đổ nước. Nếu tỉ mỉ quan sát, có thể sẽ phát hiện dư quang của anh vẫn luôn lén nhìn biểu tình của Khưu Bạch.

Anh tuy rằng tự nhận mình không phải là người tốt lành gì, làm chuyện xấu cũng chưa từng cảm thấy có gánh nặng. Nhưng anh lại sợ Khưu Bạch sẽ vì vậy mà trách anh, chán ghét anh. Nhưng cho dù là như thế anh cũng không muốn giấu Khưu Bạch, Khưu Bạch hỏi, anh đáp, anh không muốn lừa dối cậu.

Khưu Bạch đầu tiên là khiếp sợ há to miệng, sau đó theo ánh đèn mà nhìn ngọc bội một chút, nửa ngày mới cảm thán một câu, "Anh quá trâu bò rồi!"

Cậu không thấy ánh mắt kinh ngạc của Chu Viễn, mà vẫn tiếp tục lẩm bẩm, sớm biết cách giải quyết đơn giản thô bạo như vậy có thể giải quyết được vấn đề, mình cũng không cần lo lắng lâu như vậy.

Chu Viễn sửng sốt một chút, sau đó liền nở nụ cười. Cũng đúng, bảo bối của anh vĩnh viễn đặc biệt như vậy, vĩnh viễn đứng trên cùng một sợi dây với anh, bọn họ là một đôi trời sinh.

"Nước được rồi, đến tắm đi." Chu Viễn thử kiểm tra nhiệt độ của nước, đứng thẳng người nói.

Khưu Bạch cởi quần áo ra, bước vào bên trong thùng. Nước nóng bao lấy toàn thân, cậu thở ra một hơi dài thoải mái. Hơi nước lượn lờ bên trong, cậu liếc mắt đưa tình với Chu Viễn, ngoắc ngoắc ngón tay.

"Anh đẹp trai, đến đây tắm uyên ương đi!"

Chu Viễn vững vàng ngồi ở bên cạnh, liếc nhìn cậu một cái, "Đừng làm phiền anh, không thôi người khổ sở là em đấy."

Khưu Bạch ậm ừ, thành thật rửa ráy.

Chờ cậu tắm xong, Chu Viễn liền dời bồn tắm ra ngoài, tự mình dùng nước nóng lau người.

Vừa định đẩy cửa vào phòng, giọng nói của Khưu Bạch từ bên trong truyền đến, "Đừng vào bây giờ."

Cậu dường như đang làm một việc gì đó khó khăn, giọng nói của cậu có hơi khàn khàn, hơi thở cũng hổn hển.

Chu Viễn ánh mắt loé loé, nhớ đến cái hộp lớn Khưu Bạch không cho anh xem kia. Đợi một hồi lâu, Khưu Bạch mới mơ hồ không rõ mà nói anh vào đi.

Chu Viễn vén rèm bông lên, nhìn vào trong, lập tức sững sờ tại chỗ, giây tiếp theo liền nhanh chóng khóa cửa lại.

"Em... Làm cái gì vậy?" Chu Viễn nuốt nước miếng, khàn tiếng hỏi.

Chỉ thấy Khưu Bạch thân thể trần truồng ngồi xổm, một sợi dây dài màu đỏ quấn quanh cơ thể trắng như tuyết của cậu. Sợi dây vòng qua cổ, xoắn 3 khía rồi tách ra luồn qua nách, vắt chéo qua xương bướm rồi quấn chặt vào ngực ba vòng, tránh đầu vú rồi quấn ba vòng vào hạ sườn. Cuối cùng buộc một nút kết tại eo lưng.

Mà trên cổ, ngoài sợi dây đỏ, còn có một chiếc vòng da rộng bằng hai ngón tay. Vòng cổ màu đen tuyền, không có hoa văn kí tự gì trên đó, chỉ có một lỗ tròn ở họng, khảm một chiếc vòng, nối với một sợi dây da mảnh mai. Đầu còn lại của sợi dây là một chiếc thòng lọng được Khưu Bạch ngậm trên miệng.

Da trắng, tóc đen, dây đỏ.

Sự tương phản màu sắc chói mắt khiến Chu Viễn nhất thời tinh thần hoảng hốt, càng không nói đến tư thế bị trói buộc như vậy rất dễ để khơi dậy ham muốn bạo dâm của một người. Mi mắt anh rung rung hai lần, sau đó tận lực làm giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh, hỏi: "Tại sao lại tự trói mình lại?"

Khưu Bạch không lên tiếng, chỉ sử dụng cả tay chân mà bò lên. Khi cậu bò, một trận tiếng kêu leng keng vang lên. Chu Viễn nhìn sang, không ngờ cậu còn đem xích sắt buộc vào cổ chân mình.

Khưu Bạch bò đến trước mặt Chu Viễn, chớp mắt nhìn anh mấy cái, ra hiệu Chu Viễn đưa tay ra. Sau đó đem dây thừng ngậm trong miêng đặt vào tay người đàn ông, dùng bầu má thân mật cọ cọ.

Chu Viễn tựa hồ đã biết vì sao cậu làm như vậy rồi, trong lòng chua xót. Anh cực lực nhẫn nhịn, khắc chế dục vọng âm u của mình, kết quả vẫn ảnh hưởng đến Khưu Bạch.

"Em không cần như vậy." Chu Viễn nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở dài.

Khưu Bạch lắc đầu, "Em thích như vậy, như vậy có thể làm cho em sướng."

Chu Viễn không thể tin cúi đầu nhìn cậu, nhìn thấy đôi mắt óng ánh của Khưu Bạch lóe lên, đôi môi ửng hồng mở ra rồi khép lại, cậu thốt ra hai chữ khiến Chu Viễn sôi máu.

"Chủ nhân."

Khưu Bạch nói xong liền thành kính hôn lên lòng bàn tay của anh, đầu cúi thấp lộ ra xoáy tóc mềm mại trên đỉnh đầu.

Không ai cưỡng lại được người mình yêu cầu xin khoái lạc trong tư thế mong manh và ỷ lại như vậy.

Trong nháy mắt đó, bụng dưới Chu Viễn bốc hoả, dương vật gần như lập tức cứng ngắc, đỉnh cho chiếc quần cộc rộng thành một túp lều lớn.

Nhưng trong lòng Chu Viễn lại có một ngọn lửa khác, tức giận.

Thậm chí, anh cảm thấy mình đã bị chia thành hai phần, một phần thì tự trách hổ thẹn, một phần lại cảm thấy tội lỗi và thương tiếc Khưu Bạch.

Một phần khác là đố kị tức giận, anh không thể tự khống chế mà nghĩ, Khưu Bạch rốt cuộc đã ở thế giới cũ học được cái gì rồi? Sao có thể dâm đãng như vậy thoải mái nằm dưới thân đàn ông.

Nếu không phải ngẫu nhiên cậu có cơ hội đến thế giới này, nếu người đứng trước mặt hôm nay không phải là anh thì sao? Có phải nếu là một người đàn ông khác cũng có những ham muốn xấu xa và đen tối như vậy, cậu cũng sẽ dâng mình lên như một con cừu non chờ được làm thịt hay sao?

Chu Viễn biết mình không nên nghĩ như vậy. Nhưng anh không thể kiểm soát được bản thân mình lúc này. Sự hung tàn nổi lên, anh chỉ muốn treo người trước mắt lên, đánh đến khi cậu học được cách ngoan ngoãn.

Đôi mắt của người đàn ông nhuốm màu đỏ tươi, biểu cảm của anh cũng rất khủng khiếp.

Hai ngón tay thon dài mạnh mẽ kẹp lấy cằm cậu thanh niên nâng lên, buộc cậu phải ngước nhìn mình.

"Không muốn làm người? Muốn làm chó?"

Khưu Bạch bị anh nắm quai hàm, đầu lưỡi đỏ tươi lộ ra, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ. Tuy nhiên, cậu không hề sợ hãi, thậm chí có chút phấn khích.

Từ lâu cậu đã nhận ra Chu Viễn có khuynh hướng S, nhưng ở thời đại này, mạng Internet không phổ biến, nên Chu Viễn không hiểu chuyện đó, anh chỉ cảm thấy ham muốn kiểm soát và chiếm hữu ngày càng tăng của mình là không bình thường.

Cậu không muốn để Chu Viễn phiền muộn, cũng không muốn anh đau khổ.

Cậu sẽ đích thân huấn luyện một S, dạy anh giải phóng những ham muốn của mình và kiểm soát chúng. Mặc dù bản thân cậu không phải là M, nhưng cậu yêu Chu Viễn và sẵn sàng phục tùng anh, thế là đủ rồi.

Khưu Bạch ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn, trong mắt lóe lên vẻ tin tưởng và trìu mến.

Chu Viễn nheo lại đôi mắt dài hẹp, đuôi mắt cong thành vòng cung sắc bén. Từ trên nhìn xuống đôi mắt ướt át của cậu thanh niên, đầu lưỡi chạm vào chân răng, anh túm tóc cậu mạnh mẽ ấn vào háng mình.

Lạnh lùng ra lệnh, "Liếm."

_______________

Tác giả có lời muốn nói:

Lý do thay đổi là do tui bị kẹt, hu hu hu, tui sẽ sắp xếp "xe" ở chương sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.