Ngày hôm sau, Chu •nông thôn bá tổng• Viễn hết lòng tuân thủ lời hứa, đưa "chàng vợ nhỏ" của mình lên trấn mua mua mua.
Nói là mua mua mua, nhưng thật ra hai người bao lớn bao nhỏ từ xã Cung Tiêu đi ra cũng chỉ tốn sáu, bảy đồng tiền. Khưu Bạch cảm thấy cảm động đến rơi nước mắt vì giá hàng chất phác của thời đại này.
Mua xong đồ muốn mua, hai người liền đi bệnh viện mua thuốc cho bà nội Chu. Bác sĩ là người quen cũ, nhìn thấy Chu Viễn là biết phải kê đơn thuốc gì. Bởi vì bây giờ khá dư dả nên lần này Chu Viễn trực tiếp lấy lượng thuốc trong năm tháng luôn, năm mươi tệ mua lấy mấy hộp thuốc nhỏ.
Khưu Bạch âm thầm than thở, khó trách năng lực săn thú của Chu Viễn lại mạnh như vậy nhưng trong nhà gia cảnh vẫn khó khăn, đơn giản là vì việc thuốc thang nuốt vàng quá mà. Một tháng tốn mười tệ, trên thành phố công nhân bình thường lương một tháng cũng chỉ có hai mươi mấy tệ mà thôi.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Khưu Bạch cố ý hỏi: "Viễn ca, bà nội bị bệnh gì vậy?"
Chu Viễn nói: "Là bệnh ẩn do mấy năm đầu phải mệt nhọc chạy trốn để lại."
"Có thể trị tận gốc không?"
"Bác sĩ nói trị không hết, chỉ có thể dưỡng bệnh mà thôi."
Khưu Bạch gật gật đầu, sau đó lại hơi nhíu mày. Trong sách viết linh tuyền của Tô Cẩm có công hiệu cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ.
Nhưng vì sao bà nội Chu cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-la-cua-toi/3456332/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.