Chu Viễn sững sờ nhìn bàn tay bị hất đi của mình, trong mắt dần dần hiện lên những cảm xúc như tự trách, xấu hổ, bất an, khổ sở...
Anh ngồi dưới đất, hai tay vò tóc, tim từng đợt từng đợt đau nhói.
Nếu Khưu Bạch cứ như vậy phớt lờ anh thì sao đây? Anh phải xin lỗi thế nào, bù đắp thế nào mới có thể dỗ dành người trở về?
"Này, ngồi đó làm gì? Không ăn sao?" Thanh âm của thanh niên vẫn còn chút khàn khàn.
Chu Viễn đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn thanh niên đang tựa vào cửa, "Khưu Bạch."
Khưu Bạch bị ánh mắt của anh làm cho mềm lòng, một người đàn ông to lớn cao 1m9 lại ngồi co rúm trên đất như vậy, trông thật đáng thương, thầm thở dài, đi lên đưa tay ra với nam nhân, "Đứng dậy."
Chu Viễn chậm rãi đưa tay lên, cũng không dám dùng sức, tự mình đứng lên, sau đó cẩn thận hỏi: "Em không tức giận sao?"
Khưu Bạch: "Em đúng là có chút tức giận."
"!" Chu Viễn mím mím môi, âm thanh có chút đáng thương, "Em có phải hối hận rồi không?"
"Hối hận điều gì?" Khưu Bạch ngữ khí bình thản, nghe không ra là vui hay giận.
Chu Viễn: "Hối hận vì đã để anh giúp em..." Anh muốn nói lại thôi.
Khưu Bạch lắc đầu, "Không hối hận, nếu anh không giúp em, em có thể sẽ bị nghẹn chết."
"Vậy em..."
Có một phút chốc, Chu Viễn thật sự có chút muốn hỏi Khưu Bạch cậu có thích đàn ông không, có nguyện ý cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-la-cua-toi/3456326/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.