"Khưu Bạch, cậu khá hơn chút nào chưa?" Lữ Nam mới vừa vào phòng liền thấy Khưu Bạch đang cố vạch tóc coi vết thương sau gáy, vội vã dò hỏi.
Khưu Bạch gật đầu: "Không có việc gì lớn, chỉ là bị đập đầu một cái mà thôi."
Lữ Nam: "Vậy thì tốt, đi ăn cơm thôi."
Khưu Bạch "ừm" một tiếng, vừa nhìn thấy người thanh niên da dẻ ngăm đen bên cạnh Lữ Nam, liền nghĩ chắc đây là Lưu Vĩ, "Cảm ơn cậu đã giúp tớ làm việc, điểm công việc hôm nay tất cả thuộc về cậu."
Lưu Vĩ nghe vậy trong mắt xẹt qua vẻ vui mừng, gãi đầu cười ngốc một tiếng, "Đừng khách khí."
Ba người vừa nói vừa đi đến nhà bếp, bên trong có một cái bàn nhỏ, còn có hai nữ sinh đang làm cơm ở trong.
Lưu Vĩ và Lữ Nam nhanh chóng đi đến giúp bưng thức ăn và bát đũa ra.
Nữ sinh đang bới cơm ngẩng đầu thấy Khưu Bạch, liền thân thiết hỏi: "Khưu Bạch, cậu sao rồi?"
Lữ Nam giành nói: "Cậu ta khoẻ rồi!"
Một nữ sinh khác tóc ngắn cười nói: "Ngô Lỵ đang hỏi Khưu Bạch, cậu giành cái gì."
Khưu Bạch nhìn trộm Ngô Lỵ đang cười khà khà không ngừng với Lữ Nam, cậu thấy được tia ái mộ chợt loé.
Mang tâm tình hiểu rõ, nói với mọi người: "Tớ ổn rồi."
Tôn Thiến kéo ghế ngồi xuống, "Không sao là tốt rồi, cậu đột nhiên ngã xuống làm mấy người chúng tớ sợ hãi quá chừng, cục đá cứng như vậy, ai cũng sợ cậu có bị sứt mẻ gì không."
Khưu Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-la-cua-toi/3456317/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.