Một bài đăng đến từ tài khoản [Ngày Mai Sẽ Nắng Đẹp]
“Chị Thời Ly và anh Tống Trì làm tôi đau lòng quá mọi người ơi. Đây là kiểu tình yêu bi kịch sao?”
Dưới bài đăng này có một số bình luận, Giản Hoài Nhu nhấn vào xem.
“Thật sự đau lòng. Hai người yêu nhau đến thế, nhưng kết cục lại thảm thương.”
“Nghe một người bạn cùng đi du học với họ của tôi kể là, mấy ngày trước đàn chị đã tự sát trong bồn tắm, cắt cổ tay. Nếu không được cứu kịp thời, có lẽ đã đi theo anh Trì rồi.”
“Một người xuất sắc như Tống Trì mà kết cục lại vậy, thật đáng tiếc. Thời Ly cũng vậy, họ đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp. Đáng tiếc quá.”
Tống Trì?
Giản Hoài Nhu tìm kiếm cái tên này, nhưng kết quả chỉ ra một đống nội dung không liên quan đến Thời Ly.
Cô ta tìm kiếm suốt cả đêm, đổi qua nhiều ứng dụng, cuối cùng mới tìm thấy một bức ảnh trong một blog có nhắc đến Tống Trì.
Trong ảnh, người đàn ông đứng cạnh Thời Ly khiến Giản Hoài Nhu ngay lập tức chú ý.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tống Trì, cô bật cười.
Ngoài trời lúc này đã sáng rõ. Gương mặt tái nhợt của Giản Hoài Nhu hiện lên một nụ cười méo mó đầy sảng khoái.
Cô nghĩ mình đã nắm được thóp của Thời Ly rồi. (1
Thời Ly đúng là độc ác. Quý Trì Vu kiêu ngạo như thế, vậy mà cô lại biến anh thành người thay thế?
Nếu Quý Trì Vu biết chuyện này, liệu Thời Ly còn có thể làm Quý thiếu phu nhân nữa không?
***
Thời Ly ở nhà dưỡng thương bảy ngày, sau đó lại đến bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra vết thương đã lành và tháo chỉ cho cô.
Sau khi tháo chỉ, Thời Ly như được tái sinh.
Cô đã chịu đựng quá đủ những ngày không được cúi người, không được hoạt động tùy ý.
Đặc biệt là... không được chạm vào nước.
Gần đây không biết Quý Trì Vu phát điên cái gì, cô không thể tắm, còn anh thì hăng hải tự giác phục vụ. Điều đáng sợ nhất chính là lúc tắm. Thời Ly nghĩ mình có thể tự làm, nhưng Quý Trì Vu lại không cho. Anh nhất định phải chen vào phòng tắm để giúp cô tắm. Cô không đồng ý, anh liền nói một câu: “Có chỗ nào của em mà anh chưa từng thấy?”
Nhớ lại những cảnh trong phòng tắm, Thời Ly chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng.
Trong lòng thầm trách: Quý Trì Vu thật không biết xấu hổ.
Từ bệnh viện về, Thời Ly không về nhà ngay mà ghé qua studio làm việc.
Dạo gần đây cô không đến studio, nhưng thực ra đã viết xong bài hát mới cho Giản Trì, chỉ là chưa có cơ hội hòa âm vì phải ở nhà. Cả buổi chiều, cô ở lại studio. Đến tối, Quý Trì Vu gọi điện hỏi cô đang ở đâu.
Cô nói đang ở studio, chẳng mấy chốc Quý Trì Vu đã đến đón cô.
Anh vào thẳng studio, thấy cô bận rộn bên trong thì ngồi ngoài phòng tiếp khách uống trà.
Chờ khoảng một giờ, Thời Ly mới đi ra. Khi thấy Quý Trì Vu, cô thoáng ngạc
nhiên.
“Anh đến từ khi nào?” Thời Ly hỏi.
“Vừa đến thôi. Em xong việc chưa?”
“Xong rồi.”
“Vậy đi ăn nào.” Quý Trì Vu thuận tay nắm lấy tay cô, kéo cô rời khỏi studio mà chẳng chút kiêng dè. Lên xe, Thời Ly quyết định phải nói chuyện nghiêm túc với anh.
“Quý Trì Vu, thật ra anh không cần phải báo đáp em đâu. Em nghĩ gần đây anh hơi quá rồi.”
“Quá chỗ nào?” Quý Trì Vu hỏi.
“Chỗ nào cũng quá.”
Quý Trì Vu trầm ngâm một lúc rồi nói: “Anh thấy vẫn ổn. Em cần học cách chấp nhận sự tốt đẹp của anh dành cho em.”
Thời Ly im lặng, quay mặt nhìn ra cửa sổ, cảm thấy không thể nói chuyện nổi với anh.
“Ngồi gần anh chút, đừng xa cách thế.” Quý Trì Vu vươn tay kéo cô lại.
Thời Ly không nhúc nhích.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô nghe thấy tiếng động xột xoạt bên cạnh. Quý Trì Vu tự nghiêng người sang gần cô.
Anh không chỉ sát lại, mà còn vòng tay ôm lấy eo cô, như thể đang đối đãi với người tình thân mật. Thời Ly có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh phả lên vành tai mình. Cô muốn thoát ra, nhưng Quý Trì Vu nhất quyết không để cô đi. Cuối cùng, Thời Ly đành mặc kệ anh ôm.
“Vợ à, hôm nay em đang viết bài cho tên ẻo lả đó à?” Quý Trì Vu bỗng hỏi.
“Ừ!” Thời Ly đáp. “Khoan đã, tên ẻo lả là sao? Anh lại điều tra em?”
Quý Trì Vu không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Có viết cho bạn trai cũ của em không?”
Thời Ly hít một hơi thật sâu. “Quý Trì Vu, anh đừng điên nữa.
“Em có thể viết cho tên ẻo lả đó, nhưng không được viết cho bạn trai cũ của em, rõ chưa?” Quý Trì Vu nghiêm túc nói. “Không được nhớ nhung tình cũ.”
Thời Ly không trả lời anh.
Quý Trì Vu lại nói: “Chết rồi cũng không được."
“Quý Trì Vu!”
Thời Ly vừa định cãi lại, Quý Trì Vu lập tức chuyển chủ đề: “Viết cho anh một bài hát nhé?”
Thời Ly ậm ừ một tiếng: “Không viết, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Quý Trì Vu nhíu mày, buông Thời Ly ra, đối diện với cô: “Tại sao lại không có ý nghĩa?”
“Viết để làm gì? Em thích viết về tình yêu bền chặt, về sự chung thủy không rời xa. Những điều đó, anh có không?” Thời Ly nghiêng đầu hỏi Quý Trì Vu. Cô thực sự không hiểu dạo gần đây người đàn ông này đang nghĩ gì nữa.
Còn Quý Trì Vu thì nghĩ, có lẽ cô đang trách anh không mang đến cho cô những điều ấy: Tình yêu, sự sâu sắc, hay thậm chí là lãng mạn.
Đúng là anh chưa từng làm được.
Thế nên cô không có cảm hứng để viết bài hát cho anh.
“Nếu anh có đủ những điều đó, em sẽ viết bài hát cho anh chứ? Anh sắp tới sinh nhật rồi.” Quý Trì Vu nói.
Thời Ly chớp mắt:
“Anh chỉ muốn một bài hát làm quà sinh nhật thôi à? Nếu thế thì cũng được.”
“Anh sắp 30 rồi.”
“Thì sao?”
Quý Trì Vu nghiêm túc nói:
“Sinh nhật 30 tuổi của anh có thể là một bài hát, nhưng trước 30 tuổi, quà không thể chỉ toàn là bài hát.”
Thời Ly hơi không hiểu: “Ý anh là gì? Trước đây em đâu quen anh.”
Quý Trì Vu ôm lấy cô: “Vợ à, em phải bù cho anh 29 món quà. Vợ người ta đều tặng quà như thế cả.” (7)
Thời Ly bị sự dính lấy của anh làm cho ngơ ngác.
Một tuổi một món quà, tất cả phải bù đủ – đây chẳng phải là trò người ta bày vẽ trên Tiktok sao? Bình thường ai lại làm vậy chứ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]