Tân Duyên vừa chạy vừa nghỉ, cuối cùng cũng chạy xong năm km. 
Đương nhiên, hơi tốn nhiều thời gian. 
Y chưa từng phải chạy nhiều như vậy, sau khi chạy xong Tân Duyên co quắp ngã xuống máy tập chạy, cử động một chút cũng không muốn. 
Phổi của y vừa nóng vừa đau, phải há miệng ra thở thật mạnh mới có thể khiến bản thân dễ chịu hơn chút, nhưng khi y mở miệng ra hô hấp thì trái tim lại đập mạnh tựa như muốn lao ra khỏi lồng ngực. 
Y cảm thấy mình sắp chết, bỗng nhiên há miệng ra nôn thốc nôn tháo. 
Nhưng từ đáy lòng y cũng dâng lên một cảm giác thành công khó giải thích được. 
Y đã chạy xong năm km! Y rất lợi hại đúng không?! 
Còn đang suy nghĩ Tân Duyên đã bị Quan Thừa Phong vừa đánh bại Tân Kình một cách triệt để xách lên: “Mới vừa chạy xong trước tiên đi vài bước đừng nằm yên một chỗ.” 
Tân Duyên chỉ có thể mang vẻ mặt đau khổ chậm rãi bước đi, vừa đi vừa khó chịu nôn khan, trong hốc mắt cũng không chế được bắt đầu chảy nước mắt. 
Y dùng tay quẹt lên mắt mình. 
Sau khi lau xong, Tân Duyên đột nhiên nhận ra có chút không đúng —— trên tay y có vài vệt màu. 
Từng mảng hồng hồng trắng trắng két lại trên tay. 
Màu trắng nhất định là phấn nền, hồng là phấn mắt, nâu là chân mày… Hiện tại dáng vẻ của y ra sao? 
Y lấy thiết bị liên lạc của mình ra, mở màn hình rồi nói lệnh “Gương”… Và y thấy được một cái mặt quỷ trong gương. 
“Đi tiếp đi!” Quan Thừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-khong-thay-nguoi/228997/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.